Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 197: Có thích hay không?




“Lôi Ân, anh có biết hoa ngữ của huân y thảo là gì không?” Tình Không miễn cưỡng ghé vào trong ngực Lôi Ân, ánh mặt trờ chiếu lên da thịt non mềm của cô, Lôi Ân giống như đệm thịt để cho cô nằm yên đó.

Nghe vậy hắn nhíu mày, hắn chính là đón hùa ý thích của cô nên mới trồng loài hoa này, nguyên lai còn có hàm nghĩa?

Tình Không một bộ mặt “Tôi biết mà anh không biết”, sau đóngẩng đầu lên nói, “Là chờ đợi tình yêu!”

“Chờ đợi tình yêu?” Lôi Ân lập lại một lần, Tình Không gật gật đầu, cằm gác trên vai hắn, “Đúng vậy!”

“Nếu có một ngày em biến mất, anh có thể chờ em hay không …..” Tình Không ngức đôi mắt trong veo nhìn lên hắn, Lôi Ân không chút nghĩ ngợi trả lời.

“Sẽ không đâu! Từ nay về sau, em đi đâu, anh theo đấy, có chuyện đó được sao?!”

“Vạn nhất…., em chết đi?” Tình Không không thuận theo mà tiếp tục hỏi, muốn truy đến cùng đáp án của hắn.

“Không được nói lung tung!” Lôi Ân có chút tức giận, một bàn tay vỗ vỗ mông của cô, Tình Không nổi giận đánh hắn, nói:“Anh sao cứng đầu không hiểu phong tình gì vậy hả? Nói mau, có chờ em hay không…..”

“Em chết anh sẽ lấy người khác!” Lôi Ân cũng tức giận cũng hồi trừng mắt cô, hắn không thích nghe chữ chết từ các miệng nhỏ nhắn kia của cô, thực không thích, cô vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn thật vất vả thắng được lòng của cô, hắn sẽ không lại để cho cô rời đi.

“Tốt, anh còn nói yêu em, hóa ra tình yêu của anh nông cạn như vậy, anh dám lấy cô gái khác xem?”

Tình Không tách ra chân sườn ngồi ở trên người hắn, cả người đều cưỡi lên người hắn, hai tay siết cổ hắn, “Anh không có lương tâm, Lôi Ân,em không thích anh!”

“Thật sự không thích anh?” Lôi Ân ôm lấy cổ cô muốn hôn cô, Tình Không không chịu phối hợp, đẩy hắn ra, “Không thích, không thích, không thích tên vô lại dễ thay lòng đổi dạ như anh….!”

Lôi Ân nhìn miệng cô không ngừng thốt lên, hắn ngồi dậy mặt đối mặt hôn lấy cô.

“Tình Không, anh không thích chờ đợi, cho nên nếu có một ngày em biến mất, anh sẽ đi tìm em, chân trời góc biển đều đã tìm, cho nên, trăm ngàn đừng trốn anh, biết không?”

Con ngươi màu hổ phách của hắn sáng như sao đêm, như vậy còn thật sự nói ra những lời này, Tình Không hơi hơi rưng rưng nước mắt, “Nếu cả đời tìm khắp khôngđược?”

“Vậy tìm cả đời! Tình Không, của ta cả đời liền với ngươi ước định tốt lắm!”

Tình Không trừng mắt nhìn tình, đem những lời muốn nói nuốt trở về, cô chủ động chôn ở cổ hắn, không cho hắn nhìn đến ánh mắt cô lúc này.

“Có cái gì mà không tỏ vẻ?” Lôi Ân nhìn cô chôn khuôn mặt trên bờ vai mình, lắc lắc thân thể của hắn, Tình Không xoay qua, không để ý tới hắn, hắn lại tiếp tục hỏi, “Bây giờ, có thích hay không anh?”

“Không thích!” Tình Không bị tức giận mà trả lời, tay nhỏ bé trắng nõn cũng càng dùng sức cào lấy cổ hắn.

Lôi Ân nở nụ cười, ngón tay điểm điểm của cô cái mũi, “Khẩu thị tâm phi, vật nhỏ!”

Bọn họ ở tại trên đảo này đã mấy ngày, không có người hầu, ăn gì đó đều là Lôi Ân chuẩn bị.

Hắn sẽ làm bít tết, cũng chỉ biết làm bít tết, Tình Không theo hắn ăn bít tết vài ngày đã bắt đầu thấy ngấy.

“Anh không phải biết giặt quần áo sao? Như thế nào chỉ biết làm mỗi món này? Không ăn, không ăn –” Tình Không đẩy bàn ăn trước mặt, vừa thấy miếng thịt nửa sống nửa nguội, cô luôn luôn thấy không tốt, có máu là không thích.

Vậy em muốn ăn cái nhìn?” Lôi Ân tao nhã cắt bít tết, nhìn hành động trẻ con của cô, buông dao nĩa trong tay đi dỗ cô.

“Cơm, tôi muốn ăn cơm! Anh là chó sao, anh là sói sao? Làm gì mỗi ngày đều ăn thứ này!” Tình Không tức giận dùng đẩy phần bít tết đi, Lôi Ân có chút khó xử, đứa nhỏ này càng ngày càng khó dỗ!

“Anh ngày mai sẽ gọi hai người đến đây nấu cơm, hôm nay ăn trước này được chứ?” Hắn nhẫn nại dỗ cô, Tình Không lại một chút mặt mũi cũng không cho hắn,“Không ăn không ăn!”

“Bảo bối……”

“Bảo tôi là mẹ, tôi cũng không ăn!”

“Thực không ăn?”

“Không ăn!”

Lôi Ân quên, lúc trước hắn từng đem cô trói bên mình, từng bức bách cô cùng Mark mặt đối mặt ăn bít tết, trong lòng cô có bóng ma ……

Hắn vỗ vỗ cái trán, mày nhíu càng thêm sâu, nếu bọn họ về sau sinh con gái, có phải sẽ giống như cô, ngay cả ăn cơm đều phải dỗ?

Tình Không nào biết suy nghĩ của hắn, một đôi mắt nhìn trông mong chuyển, cả đầu đã nghĩ muốn sai sử hắn làm chút chuyện gì.

“Tôi muốn ăn cháo, anh đi nấu……”

Cô đẩy hắn.  Lôi Ân thở dài, cũng trả lời hai chữ,

“Sẽ không!”

“Tôi không ăn!” Tình Không muốn đi, Lôi Ân lại một phen đè lại cô, ôm cô ngồi xuống ghế trên của cô, để cô ngồi xuống trên đùi hắn.

Ngón tay thon dài của hắn gõ gõ trên mặt bàn, đưa phần bit tết đã cắt sẵn đến, sau đó ác liệt hé mặt ra, khơi mào cằm của cô, nói, “Ăn cái này, hoặc là ăn anh, em chỉ được chọn một?”

Hắn nhíu mày, động tác rất đẹp, Tình Không lại bị hắn nuốt, á khẩu không trả lời được.

“Anh tại sao không biết xấu hổ như vậy!” Cô tức giận muốn đánh hắn, Lôi Ân lại bắt được tay cô cổ tay rồi đặt ở bên miệng hôn môi một chút, “Bảo bối, em đây là muốn ăn anh sao?”

Anh đừng xằng bậy a, tôi…..cái kia…… Còn chưa hết đâu!” Tình Không hung tợn trừng mắt hắn, Lôi Ân lại lạnh lạnh nói, “Ừm…… Đã năm ngày, anh biết là có thể được rồi!”

“Anh…… Đi tìm chết!” Cô bị nghẹn ra hai chữ, muốn thoát khỏi người hắn thì đôi tay rắn như sắt của hắn ôm lấy cô.

Cô uất giận cố gắng nuốt những đồ ăn trong miệng xuống, Lôi Ân nhìn cô ăn xong, sau đó giúp cô xoa xoa khóe miệng, mới phóng cô xuống.

Lôi Ân biết tính tình đại tiểu thư của cô lại tái phát, quả nhiên, chờ hắn lên lầu cũng đã thấy cô khóa trái cửa

Tình Không phun hết những thứ mới ăn vào kia, nghe ngoài cửa tiếng đập cửa, tiếng Lôi Ân cách ván cửa truyền đến, “Tình Không, bờ biển rất lạnh, nơi này chỉ có một giường một chăn, để cho anh đi vào được không?”

“Đông chết anh mới đáng, cút!” Cô tức giận quát hắn một câu, một lát sau, bên ngoài không có động tĩnh, Tình Không tắm rửa xong muốn lên giường, lại phát hiện dưới thân có mọt thân thể cứng rắn.

Cô lập tức mở to hai mắt nhìn, bất động nhìn người đàn ông trên giường, “Anh, anh vào bằng cách nào?”

“Đi vào!” Lôi Ân hất cằm, Tình Không không thể tưởng tượng, hắn không phá khóa, cứ như vậy mà…… Trực tiếp vào sao?

“Không được đá chăn, cũng không cho đá anh, ngủ!” Trước khi cô kịp hành động, Lôi Ân đã ôm chầm cô, hai người cùng nhau nằm trên giường, Tình Không buồn bực không chịu nổi!