………………..
Màu đỏ chói mắt như vậy, chảy ra như nước suối, hai tay Lôi Ân ôm lấy Tình Không vết thương trên bụng Tình Không, những lời cô thì thào một chữ cũng không thoát khỏi tai hắn, trừ bỏ khiếp sợ, hắn càng tan nát cõi long hơn, đau long hơn.
Một khắc kia tim hắn như ngừng đập, hắn không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận, trừ bỏ Mộ Tình Không, không có một cô gái nào khiến hắn có cảm giác tim ngừng đập như vậy!
“Tình Không, Tình Không……” Lễ phục màu trắng trên người Lôi Ân đều bi máu của cô nhuộm đỏ tươi, Sơ Tình nguyên bản nghe xong Tình Không gọi một tiếng “chị” kia, cả thế giới của cô đều đen.
Tả Sâm nhắm mắt, ông gọi Thác Ni, trong giáo đường rối loạn, toàn bộ khách mời dần dần bị đưa ra ngoài.
Tô Khuynh cong môi không giấu được nụ cười, sau đó cùng Hồng Anh lẩn trong đám người đi ra ngoài trước.
“Lôi Ân…… Tôi, tôi không…. muốn hận anh……” Bàn tay nhỏ bé của Tình Không bị hắn nắm lấy, khóe miệng Tình Không lại phun một ngụm máu lớn lên người hắn, nhưng như thế nào lau cũng lau không xong, hắn hiện tại giống như đứa trẻ bối rối, ai tới nói cho hắn biết nên làm cái gì bây giờ?
“Nhưng…… Nhưng …, tôi thật sự rất hận…… rất hận anh…!” Hơi thở Tình Không càng ngày càng yếu, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy bàn tay to của hắn, sau đó chậm rãi dời về phía bụng, khóe môi tự nhiên nở nụ cười.
“Con của anh…… Đã không còn!”
Một khắc Tình Không nhắm mắt lại kia, một giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống trên đỉnh đầu cô, nhưng cô rốt cuộc nghe không được những lời sám hối của người đàn ông này.
“Tình Không, anh yêu em! Anh thật sự rất yêu em!” Lôi Ân hận chính mình, vì sao đến giờ khắc này mới trì độn nhận ra tình cảm của chính mình.
Bởi vì yêu cô, cho nên mới nghĩ tất cả mọi cách đem cô đoạt lấy bên người, Sơ Tình chỉ là cái cớ để hắn lừa dối bản thân, lần đầu tiên gặp cô hắn đã biết cô khác với Sơ Tình.
Bởi vì yêu cô, cho nên mới để ý lần đầu tiên của cô không phải cho hắn, mà sau khi biết Hắc Ngân Thánh vũ nhục Sơ Tình xong hắn mới dùng mọi cách hành hạ cô, bởi vì yêu cô mới có thể hết lần này đến lần khác muốn độc chiếm cô, mà không muốn chạm vào Sơ Tình vốn dĩ bên cạnh hắn, bởi vì yêu cô, cho nên càng không thể dễ dàng tha thứ trong mắt của cô không có hắn, hắn để ý, chết tiệt cực kì để ý!
Bởi vì yêu, hắn tình nguyện làm cho cô đau, cũng muốn làm cho cô nhớ kỹ hắn, hắn đối với phụ nữ khác không bao giờ có loại chiếm hữu điên cuồng này, ngay cả Sơ Tình cũng không từng có qua!
Nhưng, chờ hắn hiểu được tình cảm phức tạp của hắn với cô là gì, cô đã rời khỏi hắn!
Hắn không hiểu tình yêu là gì, cũng sẽ không yêu, cho tới nay, trong lòng hắn thủy chung chỉ có Sơ Tình, Sơ Tình là trách nhiệm của hắn, là người phụ nữ hắn đã hứa sẽ phải bảo vệ bằng cả cuộc đời, hắn nghĩ đến loại cảm giác này chính là tình yêu, nhưng hiện tại mới biết được, không phải!
Nhìn đến Sơ Tình lần này qua lần khác bị thương, hắn chỉ có cảm thấy áy náy, hắn không bảo vệ tốt cho cô!
Quyết định lấy Sơ Tình, hắn lâm vào mâu thuẫn càng sâu, cho nên đem Mộ Tình Không thả đi, nhưng cô đi rồi, trái tim hắn cũng không yên!
Nếu đời này không gặp được Mộ Tình Không, hắn thậm chí không biết nguyên lai chính cũng có trái tim, hiểu cái chết là như thế nào, cũng sẽ có cảm giác ra sao khi nhìn người yêu thương cận kề cái chết!
“Lôi Ân, tên khốn này!” Hắc Ngân Thánh thân thủ rất nhanh đoạt lấy súng trong tay Dịch Hàn, đã bắn trên người Thụy Nhĩ hơn mười phát súng, cho đến viên đạn cuối cùng cũng dùng hết, cặp mắt hắn đỏ tươi đầy vẻ muốn giết người.
Hắn tiến lên đi đẩy ra Lôi Ân ra, khi quyền đầu còn chưa hạ xuống người Lôi Ân, đã bị Tra Lý dùng súng chĩa vào trán.
“Đem cô gái trả lại cho ta!” Hắn mất đi lý trí rít gào, nếu hắn biết, hắn buông ra tay cô đổi lấy kết quả ngày hôm nay, ngày đó hắn sẽ không để cô đi.
“Cô ấy là của tôi, Tình Không là của tôi!” Lôi Ân ôm lấy thân thể không còn hơi thở của Tình Không, trên mặt trắng nõn vẫn còn máu, hắn đều thấy không nhìn rõ mặt cô.
Lôi Ân lấy ngón tay lau thử mặt cô, nhìn gương mặt trong lòng từ tái nhợt chuyển dần thành màu tím
“Vì sao, vì sao lau không được? Tình Không, em tỉnh! Tỉnh, anh sẽ không cưỡng bách em nữa, em muốn cái gì anh cũng sẽ cho em, em mở mắt nhìn anh đi, được không? Anh sai rồi, anh biết sai rồi……”
Hắn quỳ gối hèn mọn trước mặt cô như vậy, ăn nói khép nép cầu xin, nhưng thiên hạ trong lòng thủy chung không có một chút động tĩnh.
“Ta muốn giết ngươi, Lôi Ân, ta muốn giết ngươi!” Hắc Ngân Thánh cũng gần như điên cuồng, hắn không thể chịu được, càng không thể tiếp nhận sự thật như vậy.
“King, em đang nằm mơ, có phải hay không? Em nhất định là đang nằm mơ!” Sơ Tình nhìn lễ phục màu trắng trên người Lôi Ân, đã bị nhuộm thành đỏ thẩm, cô sợ hãi hét rầm lên, Cốc Vân nhanh chóng kéo cô vào lòng.
Hàn Húc rất nhanh chạy đến, anh rất nhanh muốn tiếp lấy Tình Không trong tay Lôi Ân, nhưng Lôi Ân thủy chung không muốn buông tay.
“Lôi Ân, buông tay, thật sự muốn Tình Không chết trước mặt cậu sao?” Tả Sâm trong lòng tựa hồ hiểu được cái gì, ông khẽ quát một tiếng, Lôi Ân theo bản năng buông ra, nhìn đến hạ thân cô còn đang chảy máu.
Mắt hắn căng lại, nhớ tới cô câu cuối cùng của cô, đứa trẻ……
“Cô ấy mang thai? Là con của tôi phải không? Vì sao không nói cho tôi biết!” Lôi Ân trong lòng bị đào một lỗ thủng, nếu cô không tỉnh, tim hắn cũng không thể đập.
Về sau, hắn lại nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười kia, thê lương mà thê thảm, vô lực mà lại tái nhợt.
“Mộ Tình Không, em là muốn dùng cách này để đáp trả tôi sao?” Ánh mắt Lôi Ân lộ ra nguy hiểm thú tính, bàn tay hắn nắm lấy vai Tình KHông, sau đó lay thật mạnh, “Nếu đúng thế, anh nói cho em biết, em thành công rồi đấy!”
“Em tỉnh lại, muốn trả thù thế nào anh nhận hết, nhưng là, đừng rời khỏi anh, Tình Không……”
Đôi mắt màu hổ phách của Lôi Ân hình như đang nhỏ lệ, trái tim bị đục một lỗ chưa đủ, Hàn Húc còn sát muối thêm.
“Mộ tiểu thư vào cái ngày truyền máu cho Sơ Tình thì phát hiện mang thai, cô ấy mất máu rất nhiều, thật vất vả mới giữ được mạng, cậu lại đuổi cô ấy đi chính là lúc đó!”
Hàn Húc cảm thấy, so với những người ở đây, mỗi người, bao gồm Sơ Tình, đều cảm thấy Tình Không chẳng có thiếu nợ gì Sơ Tình, không có tư cách nói chuyện nhất chính là cô ta, Sơ Tình!
Lôi Ân cúi đầu nhìn hai bàn tay của chính mình, mặt trên dính đầy máu, đây là máu của cô, hay là máu của đứa bé?
Hắn đã làm gì? Hắn chính là tên đao phủ tàn nhẫn, buổi tối trước khi cô rời đi, hắn còn cưỡng bức cô một lần.
Vì sao cô cũng không nói cho hắn? Cô còn gạt hắn bao nhiêu chuyện?
Lôi Ân tiếng cười càng ngày càng bi thương, hắn thực hận không thể bóp chết cô, “Mộ Tình Không, thực sự như vậy…… Hận anh sao?”