…………………………
Giáo đường Thánh Á
Đường đến giáo đường được trang hoàng màu đỏ, những giải băng treo theo gió tung bay, hai bên đường đều là những cây thông noel, những quả treo, món quả vòng nguyệt quế sống động mang đậm không khí vui vẻ của giáng sinh, tầng cao nhất của giao đường cũng có một cây thông noel lớn bằng hoa hồng, phía trên còn có treo chữ hỉ. Bầu không khí náo nhiệt, thỉnh thoảng còn có cánh hoa hồng được tung lên, khung cảnh cực kì lãng mạn.
Hôn lễ thịnh thế như này, tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền của, từng cành cây ngọn cỏ, hay dù chỉ là cánh hoa cũng rất đắt tiền, người xứng với hôn lễ như vậy, cũng chỉ có Lôi Ân, một người đàn ông cường đại!
Trong phòng trang điểm của giáo đường.
Sơ Tình khẩn trương, ngón tay gắt gao đan vào nhau, sau khi thay xong váy cưới, cô nhắm mắt lại, như búp bê vải bình thường để các chuyên viên giúp cô trang điểm.
Da của cô rất trắng, mang theo một chút cảm giác giống như người bị bệnh bạch tạng, sau khi thoa phấn hồng sau thì hồng nhuận trong sáng, mang theo một chút thẹn thùng của cô dâu mới.
Khi chiếc vương miện được đặt ngăn ngắn trên đầu cô, mọi thứ chuẩn bị đã xong, khăn voan được phủ xuống, gương mặt cô xinh đẹp, nhìn cô dâu trước mắt xinh đẹp thuần khiết, tất cả mọi người không ngớt tán thưởng.
“Sơ Tình của chúng ta thật đẹp, Vân di không còn nhận ra con nữa!” Cốc Vân đẩy cửa đi vào, nhìn thân ảnh đang ngồi trước gương, bóng hình in dưới sàn, dáng người thướt tha, xinh đẹp vô song, bộ trang sức Tả Sâm tặng cho cô cùng với làm chiếc váy cưới giá trị bạc tỷ này làm cô gái thêm phần cao quý.
“Vân di, con có chút lo lắng!” Sơ Tình nhìn ngây thơ vô tội, cao quý thánh khiết giống như công chúa, cô ngón tay không ngừng xoa làn váy, bởi vì rất chờ mong, hôm nay hôn lễ trong mộng sẽ được thực hiện, cảm giác hoan hỉ muốn khóc.
“Đừng khẩn trương, Lôi Ân đã đến, ở dưới lầu, cha nuôi con cũng lại đây rồi!”
“Sơ Tình à, còn một giờ nữa hôn lễ sẽ bắt đâu, con chính là vợ của Lôi Ân, Vân di chúc các con bạch đầu giai lão!”
Cốc Vân bảo những người kia lui ra, sau đó lẳng lặng ở cùng Sơ Tình.
“Cảm ơn Vân di!” Bàn tay đeo găng tay lụa màu trắng của Sơ Tình được Cốc Vân nắm lấy, trong phòng ấm dần lên, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút lạnh.
Trong lòng tiếng trống ngực thình thịch không ngừng, Lôi Ân trước kia chưa bao giờ công khai thân phận của cô trước mọi người, nhưng hôm nay, mọi người toàn thế giới sẽ biết Lôi Ân cưới vợ!
“Sơ Tình con có lạnh không? Dì đi lấy cho con ít nước ấm!” Cốc Vân sờ sờ tay cô, sau đó mở cửa đi rồi đi ra ngoài.
Sơ Tình muốn gọi bà lại, cuối cùng cửa đóng, cô kéo đuôi váy thật dài lại gần hơn với mình, nghe vách tường truyền đến tiếng tách tách, Sơ Tình không ngờ có một bóng đen đã tiến vào phòng.
Chậm rãi tiếp cận cô ……
“A –” Nhìn trong gương đột nhiên xuất hiện bóng người, cô còn chưa tới kịp thét chói tai ra tiếng, một đôi tay bưng kín miệng của cô.
Gương mặt đeo mặt nạ màu bạc, là Hắc Ngân Thánh!
Sơ Tình nhận ra hắn ta, cũng quên không được sỉ nhục hắn gây cho cô, miệng cô phát ra những tiếng nức nở, Hắc Ngân Thánh đem thân thể lạnh như băng của cô áp sát vào gương, tấm lưng lõa lồ áp lên mặt kính lạnh buốt. Cái lạnh thấu xương khiến thân mình cô co rút lại.
“Ngô ngô……” Sơ Tình trừng mắt thật to, vẻ mặt hoảng sợ gương mặt đeo mặt nạ bạc đó, chỉ lộ ra một đôi mắt xếch hẹp dài, đuôi mắt cũng dài, thực sự là một đôi mắt yêu nghiệt.
“Cô dâu mới của Lôi Ân……” Một bàn tay của Hắc Ngân Thánh bịt miệng Sơ Tình, tay kia thì vuốt ve da thịt bóng loáng của cô, từ khuôn ngực mềm mại thẳng đến phần hông, sau đó hung hăng xốc lên, đại lực đè nặng lên cô.
“Khuôn mặt này, thật sự rất giống Tình Không, song sinh tử thì thế nào, ta vẫn muốn hủy ngươi!” Hơi thở từ miệng của Hắc Ngân Thánh phun trên mặt Sơ Tình, thân thể một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ hy vọng Cốc Vân nhanh trở về.
“Ngươi tên Sơ Tình thật không?” Hắc Ngân Thánh nhéo nhéo mặt của cô, lực như vậy khiến má cô đau, nhưng cô kêu không ra tiếng,
Người đàn ông này nói cái gì, cô hoàn toàn nghe không hiểu!
“Ngươi yên tâm, ta không phải đến để phá hôn lễ, ta chỉ là muốn nhìn xem, Lôi Ân cưới ngươi như thế nào!”
Hắc Ngân Thánh đưa lưỡi qua đầu vai cô, cả ngườ Sơ Tìnhi nổi da gà, cô tròn mắt nháy mắt cũng không dám, không bao lâu, tai cô nghe thấy tiếng bước chân ngoài cánh cửa, trong lòng vui sướng, hơi thở của Hắc Ngân Thánh ma mị dần dần dời khỏi cô.
“Cháu gái đáng yêu của ta, hương vị của ngươi……thật sự cũng mất hồn!”
Lời nói dơ bẩn của hắn phát ra, Sơ Tình kinh hồn chưa định, bóng dáng Hắc Ngân Thánh đ biến mất, tốc độ cực nhanh, làm cho Sơ Tình nghĩ vừa rồi mình bị ảo giác.
Cốc Vân tiến vào liền nhìn thấy vẻ mặt Sơ Tình trắng bệch ngã ngồi trên mặt đất, hai tay đặt trước ngực thở hổn hển, tựa hồ đã bị kinh hách.
“Làm sao vậy? Sơ Tình? Sắc mặt sao lại trắng như thế?” Cốc Vân đưa túi chườm ấm vào tay cô, Sơ Tình ôm ở trong tay, vẫn là cảm thấy lạnh.
Người đàn ông kia giống như ma quỷ, giống con kiến tiến vào đầu óc cô, không có lực sát thương, lại làm cho cô đau đớn vô cùng.
Còn có hắn nói những lời kia là có ý gì?
Sơ Tình kinh ngạc đứng ở nơi đó, cũng không có nghe được những lời Cốc Vân nói, đợi cho thời gian một phần một giây đi qua, khi kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, Cốc Vân hô hoán vài tiếng, Sơ Tình mới như người ở trong mộng tỉnh lại.
“Sơ Tình, nghĩ cái gì xuất thần như vậy? Hôn lễ sắp bắt đầu, chúng ta lại bổ cái trang đã đi xuống đi thôi!” Cốc Vân lại kêu nhân viên trang điểm đến, làm gương mặt tái nhợt của cô gái hồng lên, sau đó kéo tay cô đi xuống dưới lầu của giáo đường.
Tả Sâm đã chờ ở nơi đó, ông theo Cốc Vân cầm lấy tay Sơ Tình, đứng ở trên thảm đỏ nhìn người đàn ông đang đứng trang nghiêm dưới cây thánh giá đợi ở phía đối diện, chú rể một thân lễ phục màu trắng, tuấn mỹ, tà mị như vậy, đó là phong cảnh đẹp nhất trong mắt Sơ Tình.
Bên tai có tiếng đàn của các nhạc công dùng đàn cello cùng đàn violon tấu lên khúc quân hành của hôn lễ, Tả Sâm giống người cha kéo con gái, sau đó đem cô đưa cô đến bên người chồng tương lai.
Thảm đỏ dưới chân Sơ Tình, mỗi một bước đều đều ngập tràn hạnh phúc, mắt cô sáng như sa nhìn thẳng người phía trước, gần, gần, khi khoảng cách giữa hai người không còn, Tả Sâm cười nắm lấy một bàn tay Lôi Ân, sau đó đem tay Sơ Tình đặt vào tay hắn.
Một cặp nam thanh nữ tú, làm cho trong giáo đường phát ra tiếng vỗ tay bàn tán, Lôi Ân cùng Sơ Tình sóng vai đứng ở trước mặt linh mục, bắt đầu nghe linh mục nói những lời tuyên thệ.
“Lôi Ân, Áo lai đặc tiên sinh, ngài nguyện ý lấy Sơ Tình tiểu thư làm vợ, vô luận là cuộc sống thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay tật bệnh, thoải mái hay ưu sầu, cả đời thương cô ấy, yêu cô ấy, cho đến giây phút cuối cùng không?”
Dưới đài yên tĩnh, Lôi Ân trầm mặc vài giây, sau đó dùng tiếng anh tiêu chuẩn trả lời, “Yes, I do!”