………………
Tiếng của Tình Không đột nhiên vang lên phía sau lưng, cậu hoảng sợ, quay đầu, hình như chột dạ nhìn cô nói, “Không có!”
Tình Không cũng không tiếp tục hỏi, tiếng Việt Trạch quát lớn lập tức truyền đến, “Tình Không, em đứng ở nơi đó là tốt rồi, không cần đến giúp đâu!”
Việt Trạch cầm dao thái trong tay, chiến đấu hăng hái với con cá trích trong tay, ngày đó ở trên máy bay bộ dạng Tình Không chảy máu dọa chết cậu. Cậu kiêng kị không muốn để cô phải chịu thêm bất cứ nỗi sợ hãi nào.
“Không có việc gì, em có thể giúp!” Tình Không thiện ý nói xong, từ nhỏ đến lớn, cô cũng là đại tiểu thư mười ngón tay chưa động bất cứ thứ gì, nhưng nhìn Việt Trạch như vậy, cũng là một người đàn ông không biết nấu nướng.
“Không cần, không cần, tự anh làm được! Em ra ngoài nhanh lên!” Việt Trạch giấu dao sau lưng, thực sợ hãi ngộ nhỡ làm Tình Không bị thương, cô không có lại tiếp tục cưỡng cầu, lui ra ngoài đi tắm rửa ở phòng bên.
Tình Không thật cẩn thận dẫm trên thảm mềm, dòng nước theo đầu vai của cô đi xuống, cô xem đóa hình xăm trên đầu vai kia, lúc Lôi Ân khắc nó lên, có lẽ là muốn cô cả đời cũng không quên được hắn?
Miệng viết thương đã kín, chỉ để lại một vết sẹo màu trắng nhợt nhạt, ánh mắt của cô đi xuống, dừng ở chiếc bụng bằng phẳng của mình, ngón tay chậm rãi vuốt ve, đây là đứa con của ác ma……
Chỉ cần nghĩ trên khối thân thể bị Lôi Ân tàn phá lưu lại, ánh mắt Tình Không hiện lên tia oán hận.
Tắm rửa sạch sẽ xong đi ra ngoài, Tình Không nghe thấy động tĩnh từ nhà bếp, cô chạy tới vừa thấy, Việt Trạch cầm dao trong tay, phòng bếp đã thành một mảnh hỗn loạn, nước bắn tung tóe, mà cậu ta còn chưa phục vẫn hăng hái vui vẻ muốn chiến đấu với con cá trích kia.
Bộ dáng trẻ con không chịu thua kia khiến cho cô nhịn không được nở nụ cười.
“Anh đang làm bếp?” Tình Không nén cười nhìn bộ dạng Việt Trạch đang chật vậy, tay áo cuốn cao, bộ mặt sống chết của cậu ta hoàn toàn không phải người đang làm đồ ăn mà là đi đánh nhau thì đúng hơn!
Việt Trạch có chút buồn bực gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói, “Anh..sẽ không…không….. không giết cá!”
Một tiếng “phốc”, Tình Không bị lời nói của cậu ta làm phì cười, Tình Không ở một bên chỉ huy hắn, “Ấn đầu của nó xuống, sau đó phanh bụng nó, lấy nội tạng ra ngoài……”
“Tình Không, em làm sao mà biết được?” Việt Trạch sùng bái nhìn Tình Không, thần kỳ hỏi.
Tình Không trực tiếp ném cho cậu ta ánh mắt xem thường, nói, “Giết người cùng giết cá, là giống nhau!”
Việt Trạch nghe xong thiếu chút nữa hộc máu!
“Thế nào thế nào? Uống ngon không?” Việt Trạch chờ mong nhìn Tình Không, chờ cô uống đến một ngụm canh cuối cùng, không đành lòng phật ý cậu, trái lương tâm nói,“Còn không?!”
Trừ bỏ mùi, mặn vô cùng.
“Tình Không, lần đầu tiên anh vào bếp, về sau muốn mỗi ngày đều nấu cơm cho em ăn!” Việt Trạch vô tâm nói xong, Tình Không muốn nôn, cô lắc lắc đầu, bưng miệng muốn chạy vào toilet nôn hết ra.
Tình Không trải giường xong xuôi định ngủ, nhìn Việt Trạch tắm rửa xong, ôm chăn đứng ở trước giường cô, trên khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú mang theo một chút hồng nhuận, “Tiểu quai quai, đêm nay ngủ với con được không?”
“Không thể!” Tình Không cự tuyệt không chút nghĩ ngợi, Việt Trạch ủy khuất mếu máo, đã muốn ngồi xuống ở bên cạnh cô, sau đó dùng ấn nhẹ làm dấu trên bụng của cô, “Anh không nói chuyện với em, anh cùng cục cưng nói đó!”
“Đâu có!” Theo sau, Việt Trạch khóe miệng xả ra một chút vô sỉ tươi cười, trực tiếp ôm là Tình Không thắt lưng ở bên người cô nằm xuống.
“Anh……” Tình Không không nói gì mà chống đỡ, trên người Việt Trạch có một hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, tay cậu xấu xa vuốt bụng của cô, sau đó lại chậm rãi lên ngực của cô.
“Lại lộn xộn, anh cút xuống cho em!” Tình Không không khách khí đạp cậu một cước, nghe được Việt Trạch rầu rĩ lên tiếng, “Haizza!”
Sau đó cậu thu hồi tay, im lặng nằm ở bên người cô.
Bởi vì ban ngày ngủ nhiều lắm, Tình Không đã không còn buồn ngủ, người bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, Tình Không thực không quen khi có người đàn ông khác nằm bên cạnh mình, cô quay đầu nhìn Việt Trạch đã ngủ say, phát hiện trên vai cậu có mấy vết cào, ngay cả trên mặt cũng có vết thương chưa lành.
Trong lòng căng thẳng, Việt Trạch khẳng định là có việc gạt cô!
Ngày hôm sau, sáng sớm tỉnh lại, trong dự đoàn, Việt Trạch đã không còn ở bên cạnh.
Tình Không nhàm chán nằm một hồi, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng trẻ con đ non nớt, trong lòng cô đột nhiên thấy rung lên.
Đi ra ngoài, nhìn đến có mấy đứa nhỏ ba bốn tuổi vây quanh chơi đùa ở dưới tàng cây cách đó không xa, Tình Không nhìn một đám trẻ con hiếu động trước mặt, tình thương người mẹ trong lòng tràn ra, cô kìm lòng không được nhấc chân đi qua, đứng ở dưới tàng cây, nhìn đến hai bé trai đang nắm tay một bé gái đáng yêu.
Thơ ấu như vậy, Tình Không chưa bao giờ có, không có bạn chơi, không có thoải mái!
“Bé tên là gì?” Tình Không đi qua, bàn tay nhéo nhéo mặt bé gái kia, hai đứa bé bên cạnh thấy thế hất tay của Tình Không ra, giống như bảo vệ đứa bé gái.
“Chị gái không phải người xấu!” Tình Không cười meo meo nhìn bọn nó, bé gái cái lại, vui tươi trả lời, “Oa nhi, cục cưng kêu Oa Nhi!”
“Chị gái, chị thật xinh đẹp!” Cô bé đột nhiên giãy khỏi tay các anh trai hướng về phía Tình Không. Tình Không thuận thế ôm lấy cô bé, cái cổ trắng noãn vươn ra, cô hôn lấy mặt cô bé, trên người đứa bé này còn có mùi sữa, Tình Không trong long mềm mại, nếu đứa nhỏ của cô sinh hạ ở đây, cũng sẽ là đứa nhỏ đáng yêu như vậy sao?
“Oa nhi, nhanh chút xuống đi, chúng ta về nhà!” Một bé trai ở bên mang theo chút địch ý nhìn Tình Không, cô bé kia lại ôm sát cổ Tình Không, “Không cần, em muốn cùng chới chị gái cơ!”
“Chị ở chỗ này, một hồi hai đứa tới đón em nhé, được không?” Tình Không chỉ chỉ phía sau kia tràng phòng ở, kia hai cái hài tử mới không tình nguyện tiêu sái khai.
“Bé mấy tuổi?” Tình Không yêu thích không buông, nhéo nhéo khuôn mặt của cô bé trong lòng
“Ba tuổi!” Oa Nhi nói ra, có chút mê mang vươn cả năm ngón tay ra, chạm vàoTình Không cười cười toe tóe.
Cô bé ôm Tình Không cổ, dắt cô một đầu thiển màu đỏ tóc dài, Tình Không cảm thấy dây đeo trong cổ không còn, cúc áo cũng không con, trong lòng cô mất mát, vội vàng buông cô bé ngồi xổm xuống đi tìm.
“Chị đang làm gì vậy?” Cậu bé kia đi theo phía sau Tình Không quấy rối, Tình Không đi đến làm sao cô bé theo tới làm vậy, một hồi sờ sờ tay Tình Không, một hồi giật nhẹ váy của cô, thập phần bướng bỉnh.
“Tìm một thứ rất quan trọng!” Tình Không có chút thất vọng đứng lên, trong cổ tróng khong, cô rốt cục cũng làm mất vật duy nhất còn lưu lại của người đàn ông kia.
Nhận thấy được Tình Không mất mát, cô bé lấy lòng, tìm trong túi tiền lấy ra một khối đường cục, đẩy ra giấy sau đưa đến bên miệng Tình Không, nói xong, “Ăn,…. ngọt……”
Tình Không cúi đầu, nước mắt cứ như vậy chảy xuống dưới, nhưng…., thật sự rất ngọt!