Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 124: Tên của hắn




Nhưng chỉ vài giây, khóe môi vừa khẽ cong lên lại cứng nhắc.

Tàng ngao này cơ bản khá giống Mark, nhưng cho dù có giống, cũng sẽ không phải Mark!

Mark đã chết, là cô hại chết!

Phía sau, Lôi Ân cũng để ý thấy được hành động của Tình Không, thậm chí nhận ra cả ánh mắt tự trách của cô.

Lôi Ân nghiêng người, không biết nói chút gì với Dịch Hàn, Dịch Hàn vuốt cằm, tàng ngao từ trong lòng Tình Không chạy ra với hắn, Tình Không lại bị mang về chỗ khu nhà lớn màu tím.

“Tình Không tiểu thư, cô đặt cho nó một cái tên đi, điện hạ cũng nói để cô làm chủ, nó là một con cái. Điện hạ cố ý chọn lựa nó đấy!”

Dịch Hàn đem tàng ngao trong tay thả xuống, nói với Tình Không.

Con chó đó đúng là nhận biết được chủ nhân, không ngừng cọ lấy chân Tình Không, Tình Không thậm chí còn nhớ rõ, lần đó cô cùng Mark chơi đùa, tuyên bố còn tìm cho nó một lão bà, sau Lôi Ân nói, hắn nơi này không có tàng ngao cái, con tàng ngao cái này là gì? Là vì cô mà nuôi sao?

Tình Không sờ sờ nó bộ lông, so với Mark thì mềm hơn, lông cũng dài, nhưng rốt cuộc cô vẫn không tìm được cảm giác giống như với Mark.

Cô đột nhiên buông tay, bình tĩnh nói với Dịch Hàn,“Anh mang nó đi đi! Tôi không cần!”

Cô trước giờ đều tự dựa vào mình, không hề dựa vào Hắc Ngân Thánh, không thuận theo dựa vào bất cứ kẻ nào.

Nói xong câu đó, Tình Không liền bỏ lại bọn họ, một mình lên lầu.

Người hầu vốn dĩ trước giờ đều nhìn Tình Không bằng ánh mắt không thân thiện lắm, nhưng lần này trở về đây, dưới cái nhìn của bọn họ, Mộ tiều thư này hình như không giống như lúc trước.

…..

Sơ Tình biết Lôi Ân lại đem Tình Không về đây, tức giận đóng cửa phòng, không cho Lôi Ân bước vào phòng mình.

Hai mươi năm qua lần đầu tiên, hắn vì người phụ nữ khác mà bỏ qua sinh nhật cô.

“Sơ Tình, mở cửa!” Lôi Ân biết cô gái thật sự tức giận, mà hắn tại đây cũng biết đó là điều đương nhiên, thế nhưng lúc đó không có nghĩ tới trở về nên dỗ cô như thế nào.

Nghe Cốc Vân nói, cô gái mấy ngày nay ngay cả cơm không ăn uống đầy đủ, cô chỉ biết cách dùng sức khỏe của mình để cự tuyệt hắn.

“Em không muốn gặp anh, anh đi đi!” Tiếng Sơ Tình nức nở theo trong phòng truyền ra, Lôi Ân phiền chán, hắn đứng ở ngoài cửa đợi một hồi, vừa mới chuyển mình định đi, cửa mở, Sơ Tình theo bên trong vọt ra, nảy sinh ác độc đụng phải phía sau lưng hắn.

Lôi Ân sợ cô bị thương vội vàng ôm cô, cô lại ỷ hướng về phía sau vách tường, cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh xắn, đã muốn toàn khóc tìm.

“Anh lại đem cô ấy về đến đây, có phải hay không?”

“King, là vì em, có phải hay không?”

“Người anh yêu là em, có phải hay không?”

Sơ Tình không chỉ một lần hỏi qua hắn mấy vấn đề này, hắn khiến cô thực bất an, bọn họ cùng một chỗ hai mươi năm, cô biết Lôi Ân sẽ không bỏ qua cho cô, nhưng là cô cũng không cho phép trong lòng hắn chứa người khác.

“Sơ Tình!” Lôi Ân ghì chặt lấy cô gái, chậm rãi hôn rớt trên mặt hắn nước mắt.

“Anh sẽ không rời bỏ em, sẽ không!” Hắn ở bên tai cô hứa hẹn.

*********

Tình Không bị cơn buốt lạnh làm cho tỉnh giấc, cô mở to mắt, nhìn choáng váng hoàng ngọn đèn, người đàn ông ẩn nấp ở trong bóng tối, cô trên trán tất cả đều là bọt nước, xà phòng cay khiến cho cô không mở mắt ra được.

“Anh muốn làm gì?” Tình Không ý thức được áo ngủ của mình bị xốc lên, bả vai trắng noãn lộ ra, mà một lưỡi dao lộ ngay trên vai cô.

“Lưu lại dấu ấn của tôi vĩnh viễn!” Lôi Ân đi lên tiến đến, một bàn tay vuốt ve vai của cô, lần đầu tiên nhìn đến thân thể xích lõa của cô, hắn cảm thấy trên vai cô có hình xăm rất đẹp.

Nhưng, Hắc Ngân Thánh cũng có một hình xăm giống như cô trên vai, giống nhau như đúc.

Lôi Ân vốn dĩ đã có dục vọng hủy diệt cô, móng tay thon dài lướt trên vai cô, Tình Không đau, lông mi đều nhíu lại.

Nhận ra ý đồ của hắn, cô liều mạng giãy dụa.

Đóa hoa kia, còn có ba chữ cái tiếng anh đó là do Hắc Ngân Thánh làm cho cô, đó là khi cô năm tuổi, không có gây tê, nên cảm nhận rõ sự đau đớn khắc cốt ghi tâm mà hắn muốn cô phải nhớ.

“Không cần, không cần!” Tình Không sợ hãi lui về sau giường, loại đau đớn tróc da thịt này, cô không muốn lại một lần nữa phải chịu.

“Ngoan, Tình Không, đừng chống đối! Hiện tại cô là của tôi, đem toàn bộ những gì của tên kia xóa hết đi!”

Hắn để ý, để ý cô cùng Hắc Ngân Thánh có quá khứ, để ý ấn kí Hắc Ngân Thánh lưu trên người cô, càng để ý, càng để ý hắn ta không phải người đàn ông duy nhất của cô!

“Đau! Cầu xin anh, anh đánh cho tôi ngất đi!” Tình Không bị hắn thoải mái theo thảm thượng túm thượng giường, thô lỗ vạch tìm tòi của nàng áo ngủ, trên vai kia bả đao đã muốn sấm vào của nàng bả vai lý, Tình Không trừu khí, cảm giác được kia bả đao tựa hồ đâm vào của nàng xương cốt lý, cái loại này kêu không được đau, làm cho nàng sống không bằng chết.

“Cô nhớ kỹ cho tôi, Mộ Tình Không, đời này, cô chỉ có thể là của tôi!” Hai mắt Lôi Ân ngập tràn lửa giận.