Tổng Tài Phúc Hắc Bá Đạo: Lão Bà, Em Thật Mê Người!

Chương 12: Hành Hạ Lẫn Nhau






Kể từ lần chia tay ngày đó, qua một tuần rồi, An Hảo vẫn không thấy được Tống Từ Nhất ở trường học.

Sở Hiên nhiều lần nhìn An Hảo muốn nói gì đó, An Hảo chờ, cô muốn biết Sở Hiên muốn nói gì.

Nhưng cuối cùng Sở Hiên vẫn không nói gì cả.Cho đến một ngày nọ, An Hảo bất giác đi lên sân thượng.

Lại thấy một bóng lưng quen thuộc ở trước mắt, thất thần, cứ như vậy lẳng lặng nhìn bóng lưng của Tống Từ Nhát.Nhìn thấy mấy vòng vải thưa quấn quanh tay anh, tim như bị siết lại, cô muốn biết tại sao anh lại bị thương, nhưng khi ngẳắng đầu nhìn bóng lưng cô độc của anh, An Hảo lại không nói ra lời.Trong lòng đầy chua xót, rõ ràng bọn họ cách nhau rất gần, nhưng lại giống như rất xa, giữa bọn họ, dường như chưa từng hiểu thấu đối phương…Tống Từ Nhất như phát giác ra điều gì mà qua đầu nhìn lại, để rồi chỉ có thể cười khổ quay đi khi phát hiện sau lưng không có một bóng người.Một tuần này anh tự giam mình ở nhà, để mặc vết thương trên tay thối rữa.


Mỗi lần Tống Từ nhất nhắm mắt lại chính là bóng dáng cô và người kia, anh ghen tị đến phát điên, cũng giống như muốn cô đến phát điên, tựa như bị ma ám.Không có ai dạy cho anh phải yêu người khác như thế nào, cũng không ai dạy cho anh phải yêu bản thân như ra sao.

Anh cứ như thế mà lớn lên.Tiết trời âm u, đã đến giờ tan học, hòa vào dòng người đi ra ngoài, Sở Hiên và Lục Minh Hạo đi theo sau Tống Từ Nhất, người này xuất hiện sau khi biến mắt một tuần, không nói tiếng nào, vết thương cũng không tốt, hai người đều cực kỳ lo lắng.Đột nhiên Tống Từ Nhất dừng lại, cơ thể cứng đờ.

Hà Dịch Dương đứng đối mặt với Tống Từ Nhất, hai mắt chạm nhau, Tống Từ Nhất nắm chặt tay, nhác chân đi tới.

Hai người phía sau thấy vậy bèn vội vàng đuổi theo.Tống Từ Nhất đi đến trước mặt Hà Dịch Dương, không nhịn được mở miệng: “Anh tới làm gì?”Bởi vì kể từ sau lần đưa An Hảo về nhà lần trước, Hà Dịch Dương không thể liên lạc được với An Hảo, lo lắng An Hảo xảy ra chuyện nên đã chạy tới trường.Nhớ tới dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô ngày đó, thật giống như là bởi vì người trước mặt này.

Hà Dịch Dương cười: “Chính như cậu nghĩ, tôi đến tìm An Hảo."Tống Từ Nhất hỏi tiếp: “Anh và cô ấy có quan hệ gì ?"Hà Dịch Dương cảm thấy buồn cười, nhìn Tống Từ Nhất, anh ta nói rõ từng chữ: “Tôi thích cô ấy.”Lúc này, bầu trời bắt đầu đồ mưa nhỏ, Tống Từ Nhất ngắn người, trong lúc nhất thời, anh không biết nên vui vẻ hay không vui vẻ khi nghe đáp án này.“Cậu không thích hợp với cô ấy, hai người sẽ không có kết quả.” Hà Dịch Dương lại mở miệng nói.Tống Từ Nhất vừa nghe thấy thé, lý trí đột nhiên đứt phụt, nhịn quá lâu, nắm đấm không thu lại được, một quyền đắm vào mặt Hà Dịch Dương.

Mưa càng ngày càng lớn, các bạn học tan học đều chạy tới dưới dãy phòng học trú mưa, nhìn thấy mấy người trong sân vận động thì sôi nổi nghị luận.Hà Dịch Dương bị đánh mạnh, cả người lảo đảo, một chân dịch ra sau ổn định cơ thể, Hà Dịch Dương lau mặt, liếm khóe miệng một cái, phun ra một ngụm máu tươi.Ngẩng đầu tiếp đón ánh mắt của Tống Từ Nhát, anh ta cười lạnh một tiếng.

Tống Từ Nhất lại giơ năm đấm, mỗi một quyền đều mạnh cực kỳ.

Hung hăng phát tiết, Hà Dịch Dương không tránh cũng không đánh lại, cứng rắn nhận từng đòn.Tống Từ Nhất như bị kích thích, càng đánh càng hung, hô to: “Đánh lại! Mẹ nó anh mau đánh lại!” Tống Từ Nhất ngồi lên người Hà Dịch Dương, giống như dã thú mắt đi lý trí, ở trong màn mưa không ngừng vung nắm đấm.

Sở Hiên và Lục Minh Hạo căn bản không kéo lại được.“Tống Từ Nhất!” Tiếng gọi của An Hảo hòa vào màn mưa.


Cơ thể Tống Từ Nhất như bị ấn nút tạm dừng, nắm đấm ngừng giữa không trung, đôi mắt đỏ tươi nhìn An Hảo.An Hảo đến gần bọn họ, nhìn Hàn Dịch Dương bị đánh đến thoi thóp, mặt đầy máu, Hà Dịch Dương ho khan hai tiếng, chậm rãi nhìn về phía An Hảo, nhéch mép cười một cái với cô, hô hấp An Hảo cứng lại.Cô đẩy Tống Từ Nhất ra, tốn sức kéo Hà Dịch Dương lên.

Tống Từ Nhất không ngồi vững mà ngã quy xuống đất, vết thương trên tay đã sớm vỡ ra, máu tươi thắm và ngoài lớp vải, theo ngón tay nhỏ giọt trên đất, bị nước mưa cuốn trôi đi.

Sở Hiên và Lục Minh Hạo vội vàng tiền đến kéo Tống Từ Nhất.

Nhưng ánh mắt anh từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn An Hảo.Sau khi đỡ Hà Dịch Dương đứng vững, An Hảo nhìn Tống Từ Nhất, trong lòng kéo căng, cô thật sự rất muốn biết rốt cuộc anh nghĩ gì? Cô thật sự rất muốn biết, ngày đó tại sao anh không đuổi theo cô.

Cô thật sự rất muốn biết, rốt cuộc anh có thích mình hay không.Nếu như thích, tại sao không đuổi theo cô, cũng không có một lời giải thích.

Nếu như không thích, tại sao phải đối xử với cô dịu dàng như vậy, đặc biệt như vậy.Cô hy vọng anh nói, nhưng anh lại không nói một câu nào.An Hảo nhìn Hà Dịch Dương bên cạnh, quay đầu hỏi: “Tống Từ Nhất, đây là cách anh giải thích à? Đây là câu trả lời của anh sao?” Tống Từ Nhất nhìn mắt An Hảo, há miệng muốn nói, cổ họng lại bị bóp nghẹn, không nói được một từ.An Hảo như quả bóng xì hơi, chua xót hết lần này đến lần khác cuồn cuộn trong lòng.

Cô không nhìn Tống Từ Nhất nữa, đỡ Hà Dịch Dương đi qua người anh.Lúc Hà Dịch Dương đi qua bên người Tống Từ Nhất, anh ta dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được, nói: “Tôi đã nói rồi, cậu không thích hợp.”Tống Từ Nhất cứng đờ tại chỗ, câu nói này của Hà Dịch Dương như đao đâm vào lòng anh, đau đến mức khiến anh run rẫy, đau đến mức khiến anh ngã qujy xuống đất, mưa rơi rất lớn, anh đã sớm không phân rõ trên mặt mình là nước mưa hay là nước mắtTrận mưa lớn này, Tống Từ Nhất bị xối thật lâu thật lâu, vết thương cũng bị ngắm mưa trắng bệch.

Bất kể Sở Hiên và Lục Minh Hạo kéo thế nào, anh cũng vẫn cứ quỳ gối rũ đầu như vậy.Trong lòng Sở Hiên khó chịu ê ẩm, rõ ràng thích lẫn nhau, tại sao phải biến thành như vậy, tại sao phải hành hạ lẫn nhau.Cho đến khi Tống Từ Nhất mắt đi ý thức, ngã xuống đất.


Sở Hiên và Lục Minh Hạo mới vội vàng đưa người vào bệnh viện.Khoảng thời gian này, Tống Từ Nhất uống rượu thay nước, thuốc lá cũng liều mạng hút, vết thương thì không thèm để ý, đã sớm nhiễm trùng thối rữa, lại dính mưa trong thời gian dài, cơ thể bằng sắt cũng không chịu nồi.Trong bệnh viện, bác sĩ giải thích cho hai người Sở Hiên nghe, bởi vì vết thương bị nhiễm trùng khiến bệnh nhân bị sốt, cộng thêm vét thương bị dính mưa lâu càng khiến sốt cao khó lùi.

Bác sĩ xử lý vét thương cho Tống Từ Nhất xong, đi ra nói với Sở Hiên:“Hai cậu chờ cậu ấy tỉnh lại thì khuyên bảo một chút, bát kể vì lý do gì cũng không thể hành hạ cơ thể mình như vậy.” Sở Hiên gật đầu một cái, Lục Minh Hạo võ vai Sở Hiên rồi xoay người đi theo bác sĩ đến quầy thuốc tính tiền.Sở Hiên đẩy cửa đi vào, ngồi ở ghé bên cạnh giường, nhìn chằm chằm Tống Từ Nhất, anh chịu đựng nhắm hai mắt lại, mày cau chặt, môi không chút huyết sắc, mặt cũng tái nhợt.Sở Hiên nhớ tới Tống Từ Nhất trong mưa, thật làkhăng khăng đến điên cuồng, không ai có thể khuyên.

Sở Hiên vốn nghĩ mình đã đủ hiểu anh rồi, thế nhưng thật giống như có tới bây giờ cũng chưa ai có thể đi vào thế giới của anh.“An An… An An.” Tống Từ Nhất lẫm bẩm nói.

anhtừng gọi vô số lần trong mộng như vậy, chưa bao giờ nói ra khỏi miệng, nhưng hiện tại sốt cao bát tỉnh, mơ màng kêu lên tên cô.Sở Hiên cứng đờ người, hồi lâu mới khổ sở chậm rãi nói: “Cậu nói, rốt cuộc cô ấy tới cứu cậu hay là tới pháTống Từ Nhất nằm mơ, trong mơ chỉ có bóng tối vô tận, Tống Từ Nhất vẫn luôn chạy, chạy mãi, cho đến khi phía trước xuất hiện một tia sáng, anh liệu mạng muốn bắt được nó, muốn giữ tia sáng kia ở lại.

Nhưng anh phát hiện, anh căn bản vẫn dậm chân tại chỗ.Mọi người sống ở trong cống ngầm, nhưng vẫn ngửa mặt nhìn lên sao trời.

Có người phải lớn lên trong cống ngầm tối tăm, cho nên khi được ánh sáng chiếu vào, vừa ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng cũng tràn đầy xa lạ, giống như trẻ nít dốt nát vụng về, chỉ muốn đơn thuần nắm chặt nó.Mà bản thân sinh trưởng trong bóng tối, một mình đắm chìm, anh không biết ánh sáng ấm áp biết bao, cũng không biết chói mắt như thế nào.

Anh cũng không biết, ánh sáng không thể cầm giữ được…...