Tổng Tài Phu Nhân Trở Về

Chương 90: 90: Đãi Ngộ Cấp Cao





Anh nghe cô nói có chút tức giận mà bóp mạnh vai cô nhưng cô không kêu đau mà lại cắn vào ngực anh.

Anh cáu nói
"Em xem tôi như con thú động d*c à ? Vậy được tôi động d*c cho em xem "
Tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên, làm cô quay sang nhìn.

Thiếu Kỳ nghe cũng biết là ai gọi.

Anh nhìn cô mà nói
" Em muốn đi với hắn à ? Em yêu hắn sao ?"
Cô lạnh lùng nhìn anh nói
" Tôi không yêu anh "
Điều này làm cho anh thất vọng nói
" Em không yêu tôi sao ? Haha "
Nói xong anh buông tay cô ra, cũng rút cậu bé của mình ra và nói
" Em đi đi "
Cô thấy anh buông mình ra, cơ thể cô liền hướng đến túi đồ,cô nhanh chóng mặc vào và bỏ điện thoại vào túi.

Mang giày và chải chuốt lại tóc mình.

Trước khi đi cô nói
"Tôi sẽ uống thuốc tránh thai nên anh không cần lo đâu "
Nói xong cô ra khỏi phòng tiếng đóng cửa " Cạnh" cũng như lòng anh hiện tại.

Anh tò mò không biết cô và tên đó sẽ như thế nào?
Anh vội bật màn hình ti vị lên nhìn thấy tên Vinzento đó dang dìu cô, tay hắn đặt ở eo cô.


Anh nhìn thấy anh ta kề sát cô, thân mật vô cùng.

Chợt anh mở to mắt nhìn màn hình tivi.
Anh lẩm bẩm nói
"Em đúng là muốn tôi điên lên vì em mà.

Mới lên giường với tôi giờ lại cười nói với người khác.

Trớ trêu thật "
Anh nhanh chóng khoác áo thun trắng và áo comle vào, mặc đồ chỉnh chu anh vọt thật nhanh.

Sợ cô đi với anh ta, sợ vẻ đẹp đêm đó của cô sẽ bị hắn nhìn thấy.
Lúc này, ngoài sảnh khách sạn, Vinzento nhìn cô chăm chú, từ trên xuống dưới nói
" Em ổn chứ ?"
Chợt anh nhìn thấy vết đổ trên cổ của cô thì anh đã hiểu ra.

Đêm qua cô đã trải qua chuyện gì.

Anh ôm cô vào lòng và nói
" Không sao đâu.

Còn có anh mà.

Ổn rồi ổn rồi "
Cô nhận cái ôm ấm áp từ anh, đôi tay mảnh mai ôm lấy eo của Vinzento.

Cô chọt khóc ôm anh, giọng nghẹn ngào và nói
" Cảm ơn anh Vin "
Lâu lắm rồi cô mới được ôm một cách ấm áp như vậy.

Khiến có bao nhiêu chịu đựng và nội tâm cô chợt vỡ òa.

Thấy cô khóc anh ôm cô chặt hơn, vỗ đầu cô nói
" Ngoan không khóc còn có anh mà"
Nói xong Vinzento không kiềm được lòng mình mà hôn lên trán cô.

Vừa lúc Thiếu Kỳ vội chạy theo cô, anh nhìn thấy cảnh tượng có chút gai mắt.

Anh nắm tay thành nấm đấm và tay anh có chút run.
Uyển Tâm vừa lên xe thì lại bị cánh tay mạnh mẽ kéo lại.
Cô xoay lại nhìn thì thấy gương mặt nhễ ngại mồ hôi của anh.Lập tức cô thấy anh vung nắm đấm vào Vinzento
" Bốp "
Cô lập tức quát anh " Anh lên cơn điên à ? Làm gì vậy "
Anh không nói không rằng, trực tiếp vác cô đi và ra lệnh cho vệ sĩ nói
" Chặn hắn lại "
Xong anh tuyên bố chủ quyền của mình, ôm hôn cô.

Đôi môi cô bị đôi môi lạnh băng chạm lên, có chút ngơ ngác nhìn anh, điều này tạo điều kiện cho anh tiến sâu vào khoang miệng cô.


Đến khi thấy cô thiếu dưỡng khí anh mới buông cô ra nhìn chằm chằm Vinzento nói
" Đây là người con gái của tao mày đừng có mơ tưởng "
Vinzento nắm tay định vun đấp thì bị giọng nói của Uyển Tâm làm anh dịu lại cảm xúc
" Anh có sao không ? Anh đi khám đi.

Để em giải quyết xong chuyện này sẽ đấn gặp anh bàn chuyện sau"
Lời nói của cô dường như đang châm dầu vào lửa vậy.
Nhìn cô đi với người đàn ông khác, còn quan tâm anh ta, anh có chút tức giận và suy nghĩ nói
" Có phải là mình ghen không ?"
Nghe được lời anh nói cô phản bác nói
" Anh chỉ là không thích người ta đụng vào món đồ chơi của anh thôi "
Anh vỗ mông cô nói
" Em là của tôi ai cũng đừng mong đến chiếm tiện nghi của em "
Anh chợt nhớ đến Mộng Nhược Lan , trường hợp bị người đàn ông khác ôm eo cười nói của cô ấy anh lại không hề tức giận như trường hợp của Uyển Tâm.
Anh nhận ra nhưng anh lại bị sự cứu mạng năm đó của LAn nhi mà bác bỏ " Không không phải đâu, chỉ là họ chưa kết thúc chuyện ly hôn nên cô vẫn là của anh "
Anh vác cô đến chiếc xe của mình và nói
" Em và hắn hôn nhau sao? Ai cho em có lá gan đó "
Uyển Tâm xoa thái dương và nói
"Chỉ là hôn trán thôi.

Phép xã giao thôi mà "
Uyển Tâm nhìn anh sau đấy lại lảng tránh ánh mắt của anh nói
" Đây là quan hệ nam nữ tự do yêu đương nên anh không cần phải làm quá lên như thế đâu "
Tần Thiếu Kỳ nhìn cô nói " Em to gan nhỉ ? Mới l@m tình với tôi giờ lại hôn người khác.

Em xem tôi là gì hả ?"
Uyển Tâm nhìn anh sau đó nói
" Dù sao cũng không liên quan anh.

Mong anh tự trọng cho"
Anh nhìn Uyển Tâm sau đấy lại nhấn ga mạnh hơn.

Cô không nói mà chỉ nắm chặt tay cầm xe.

Cô nhanh chóng nói anh rằng

" Muốn chết thì thả tôi xuống xe, tôi không muốn chết cùng anh "
Uyển Tâm nhanh chóng hỏi anh
" Biển số xe số bao nhiêu ?"
Anh nhanh chóng nói
" AV 6789 "
Cô nhanh chóng gọi điện thoại về nói
" Mở đường AV 6789 "
Nhanh chóng tất cả các đèn giao thông trên tuyến đường đều chuyển sang màu xanh.

Khi xe chạy ngay qua các cảnh sát giao thông tại đèn giao thông, nghiêm trang chào cô.
Cô nhìn anh tười cười và nói
" Thấy đãi ngộ cấp cao thế nào ? Sáng khoái không ? "
Người dân đều nhìn biển số xe bình thường màu trằng kia nhưng lại có quyền dữ nhỉ? Có một người dân tò mò ngó đầu ra hỏi
" Ai mà mấy anh phải nghiêm trang ghê vây ? Cấp cao à ?"
Anh cảnh sát liền nói
" Không phải cấp cao mà là rất cao.

Trên xe có chở người cấp cao nên phải nè "
Người đàn ông quay đầu về xe và nói
" Quả nhiên Trung Hoa là đất nước thiện vị quân nhân và tài phiệt mà "
Chiếc xe nhanh chóng phóng về Đế Uyển.

Anh không cho cô biết anh là bên lục quân đặc chiến nhưng do chấn thương mà giải ngũ.Nhưng cô thì khác nha, cô còn đang tại ngủ , do chấn thương nên không cần tham gia điều binh.

Anh nhanh chóng xuống xe và mở cửa lôi cô vào trong nói
" Giờ đến chuyện của cúng ta "