Tổng Tài Phu Nhân Trở Về

Chương 87: 87: Mất Bình Tĩnh





Anh nghe cô nói xong mắt mở to, sau đấy tay cằm dao và nĩa của anh chợt run lên, phải cho thấy anh rất tức giận.

Anh đập bàn, đưa thẻ cho ngưới tiếp tân, thanh toán rồi đưa cho quầy tiếp tân khách sạn.

Tay kia anh lôi cô đi, cô vùng vẫy thì bị anh đánh một cái ngất đi, anh cúi xuống bế cô thì bị phục vụ ngăn cản, dù sợ hãi nhưng phục vụ vẫn mạnh dạn nói
" Anh à anh biết cô gái này sao? Anh quen cô ấy à ?"
Thiếu Kỳ nhấn mạnh nói lớn, tuyên bố chủ quyền
" Nhớ kỹ, cô ấy là người vợ duy nhất của tôi _ ĐÔNG PHƯƠNG UYỂN TÂM "
Âm thanh không to không nhỏ nhưng lại làm cho cả nhà hàng nghe được.

Họ xì xào bàn tán, có người nhận ra thân phận của họ, có một số người không ngừng chụp hình, đây sẽ là tin nóng cho ngày mai đây.
" Tần thiếu cùng phu nhân ăn bữa cơm tình yêu, phu nhân được bế đi, tình cảm tăng vọt "
" Tần thiếu yêu phu nhân đến nổi bế cô ấy, không để chân cô ấy chạm đất "
----------------------------------------------------------------------------------------------
Ra khỏi nhà hàng anh vội đến quầy tiếp tân để thuê một phòng khách sạn _ Đây là khu phức hợp nhà hàng khách sạc Đế Hào.

Thấy anh với vẻ mặt giận dữ đáng sợ.

Nữ tiếp tân bèn nhận thẻ đen của anh và đưa cho anh thẻ phòng, giọng sợ sệt nói
" Ngài...Ngài ở phòng....phòng tổng thống 14..2 "
Anh vội cầm thẻ và bế cô rời đi.

Nhìn vẻ mặt của cô ngủ say, anh lại không khỏi bực mình nói lảm nhảm nói
" Ai bế em đều ngủ ngon như thế à? "

Nhìn cô ngủ sai anh không kiềm lòng được mà cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng kia, thật khiến cho người khác sai mê.

Lúc anh anh như bị thôi miên vậy, anh mất khống chế bản thân mà hôn cô, tham lam ngửi mùi hương của cô.

Thật quyến rũ.

Cậu bé của anh đã dựng lên lúc nào không hay.

Vậy thì sao chứ? Cô là vợ anh, l@m tình thì đã sao?
Đến cửa phòng anh nhanh chóng đặt cô nhẹ nhàng lên giường, cởi bỏ âu phục của mình.

Thân hình tuyệt đẹp hiện ra cùng với làn da lúa mạch rắn chắc.

Anh nhìn cô đến say mê
" Thì ra em đẹp và đáng yêu đến vậy ?"
Anh chợt nhớ đến những tên vây quanh cô, anh tr@n trụi đến gần vuốt má cô, cảm nhận làn da của cô, anh chợt chửi thề
" Chết tiệt ! "
Anh nhanh chóng xoay người đè lên thân thể mảnh mai của cô nói
" Những người khác không có quyền chạm vào em "
Anh vừa nói vừa vừa lấy kéo cắt đi y phục của cô, anh vuốt đôi chân nõn nà của cô, rồi sờ hông đến eo, vừa sờ anh vừa cúi xuống hôn trên làn da trắng mịnh mà thơm ngon của cô.

Chướng ngại vật cuối cùng đã được anh cởi xuống.

Cơ thể trắng nõn hiện ra, bầu ng ực căng mịn, ngũ hoa nhỏ nhắn xinh đẹp.

Mềm mại và đê mê, anh tán thưởng
" Cơ thể gợi cảm như vậy nếu không dựng lên thì tôi không phải đàn ông rồi "
Lúc này cô thấy ngứa ngứa, cô vội mở mắt ra, tính cảnh giác cao làm cho nhanh chóng phòng thủ, nhưng có người nhanh hơn cô.

Anh nhanh chóng kiềm tay cô lại và nói
" Em muốn chạy à ? Muốn chạy đến với đám đàn ông vây quanh em à "
Cô vùng vẫy nói
" Anh nói linh tinh cái gì vậy ? Buông tôi ra "
Cô cố gắng thoát khỏi gọng kiềm cửa anh nhưng không thành công, hành động này của cô làm cho anh thêm tức giận.

Anh cúi xuống hôn cô rồi
" Ưm...ha....ưm ....ưm "
Cô vùng vẫy nói
" Buông ....tôi ra "
Nói xong thì bị anh chặn mất, anh tham lam hôn lấy hôn để đôi môi nhỏ nhắn kia.

Cô nhanh chóng lấy gạt tàn trên bàn đập vào đầu anh.


Anh vẫn không hề hấn gì mà nói
" Em cứ đấp đi đập bao nhiêu tùy thích.

Em là của tôi là của tôi "
Cô nhanh chóng nói
" Anh buông ra đồ c@m thú nhà anh "
Tay anh đã đến nơi xoa bầu ng ực căng mịn của cô, nghe tiếng cô thở gấp anh lại càng hưng phấn nói
" Thấy không cơ thể em cũng thích tôi "
Cô chợt nghĩ
" Nếu anh không thể lý trí lại thì cô bèn dùng phương pháp cực đoan nhất "
Xong cô liền lấy cây kéo bên cạnh giường, đâm anh một nhát.

Điều này làm anh sững sờ
" Em đâm tôi....đâm tôi sao ?"
Cô lùi lại bình tĩnh nói với anh
" Anh lý trí lại đi xem anh đã làm gì? Anh không quan tâm Mộng Nhược Lan sao ?"
Anh định thần lại nhìn cô, sau đấy nhìn cơ thể của mình
" Tôi xin lỗi em về đi để tôi yên tĩnh "
Cô đến phòng tắm lấy chiếc áo choàng mặc vào và gọi phòng tiếp tân mang cho cô một bộ đồ.

Xong cô nhìn anh nói
" Anh không nên dây dưa với hai người phụ nữ, anh nên xác định rõ ai là người anh yêu, đừng để đánh mất lý trí.

Còn nữa tôi không có sở thích dùng chung đàn ông với cô ta "
Anh nghe cô nói hai từ "dùng chung " thì nhớ ra chiều nay cô đến công ty, thấy anh và Mộng Nhược Lan thì cô nghĩ như thế.

Thật ra họ không có gì cả.

Anh đã khống chế được mình, anh vẫn giữ thõa thuận với cô.

Thì ra đây là lý do cô dùng hai chữ " dùng chung ".


Anh định giải thích với cô thì tiếng chuông điện thoại cô vang lên
" If I told you this was only gonna hurt
If I warned you that the fires gonna burn
Would you walk in?
Would you let me do it first?
Do it all in the name of love
Would you let me lead you even when youre blind?
In the darkness, in the middle of the night
In the silence, when theres no one by your side
Would you call in the name of love?"
Anh im lặng nghe cô gọi xong điện thoại thì sẽ giải thích với cô.

Uyển Tâm bắt máy
" Alo Vinzento, anh nói đi "
Tiếng " Vinzento" này khiến anh bật ngay chế độ cảnh giác.

Anh nhìn đồng hồ đã gần 11 pm và lẩm bẩm
" Sao tên đó còn gọi cho cô.

Cô và hắn thân đến vậy à? Cô không yêu anh nữa là do cô đã yêu tên đó nên muốn nhanh chóng ly hôn với anh à "
Uyển Tâm nghe Vinzento nói xong thì trả lời
" Được được em ở khách sạn Đế Hào, được được em đợi anh "