Thời gian nhanh chóng qua nhanh.
Biệt thự Tần gia
Tháng 9 đang đến gần, Uyển Tâm đã sắp xếp xong mọi chuyện bàn giao cho cấp dưới.
Chuẩn bị tất cả đâu vào đấy.
Uyển Tâm gọi điện Thiếu Kỳ nhưng anh không bắt máy.
Cô quyết định sẽ nhắn tin cho anh trước khi đi.
Tin nhắn đã được gửi đi.
Tiếp theo cô lại sợ anh quên chuyện đi Mỹ với cô.
Cô chuẩn bị ra khỏi Tần gia thì mẹ chồng gọi cô lại nói
" Con đi đâu vậy? Mẹ kêu người đưa con đi?"
Uyển Tâm ôm bà nói
" Cảm ơn mẹ.
Con đi công tác sẽ về nhanh thôi ạ "
Bà ôm cô vỗ vỗ nói
"Vất vả quá thì xin nghỉ đi con.
Mẹ có thể nuôi con mà.
Con chỉ cần an nhàn đi mua sắm với mẹ là được rồi"
Cô buông bà ra nhìn bà mà lòng đầy ấm áp nói
" Con ổn mà mẹ.
Con đi đây"
" Mẹ nhắn anh ấy dùm con.
Khi nào về con và anh ấy sẽ nói chuyện với nhau"
Bà nhìn cô đi mà lại tức giận thằng con trai trời đánh.
Có vợ thế rồi còn muốn gì nữa.
Nhà khóa học thì không chọn lại đi chọn minh tinh gì ấy.
Tức chết mình mà.
Bà lập tức gọi điện cho thằng con khúc gỗ kia của mình.
Bên kia vang lên tiếng chuông nhưng lại không ai nghe máy.
Bà dập máy và nói với quản gia
" Nếu đại thiếu gia có về thì không cho nó vào nhà.
Nói nó nếu muốn vào nhà thì gọi cho tôi "
Bà nhanh chóng kiếm số điện thoại của viện nghiên cứu để xin phép cho cô nghỉ ngơi một tháng tới này.
Sau khi xin phép xong bà sẽ tổ chức du lịch Châu Âu cho cả nhà để bồi dưỡng cảm tình giữa các thành viên.
Uyển Tâm đến sân bay, cô vẫn luôn nhìn màn hình điện thoại của mình.
Có chút buồn nói
" Hy vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu"
Máy bay cất cánh.
Lại một lần nữa cô và anh không có thời gian cho nhau.
Nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ cô lại vui vẻ hơn.
Tâm trạng đỡ buồn hơn nhiều vì cô sắp được gặp bạn thân của mình.
Tần gia lúc chập tối
Tiếng xe quen thuộc vang lên.
Tần Thiếu Kỳ day day thái dương của mình.
Để chuẩn bị cho lần đi với cô, anh đã phải hoàn thành công việc của một tháng để có thời gian đi lại và nghỉ ngơi.
Vừa bước xuống xe anh lại thấy không khí nơi đây có khác so với bình thường.
Đèn thường bật cũng tắt, anh tò mò đi vào nhà thì bị một âm thanh già nua vang lên nhắc nhở
" Cuối cùng cậu cũng về rồi à cậu chủ ?"
" Ai cho cậu chủ vào đây "
Ông nhìn cậu đầy u ám mà suy nghĩ
" Vì canh cậu mà lão già tôi chưa được ngủ đây này "
Giọng nói trầm ấm, nam tính vang lên
" Ông có chuyện gì sao?"
Ông nhanh chóng nói với giọng điệu thở dài nói
" Bà chủ nói cậu điện thoại cho bà ấy nhanh nhất có thể.
Nếu không hôm nay cậu khó qua cánh cửa này "
Thiếu Kỳ suy nghĩ một lát thì nói
" Ý ông là Uyển Tâm sao? "
Ông mừng rỡ nói
" Chỉ cần cậu gỉai thích với bà chủ lý do cậu về muộn và cả nguyên nhân cậu không đi với thiếu phu nhân thì ổn rồi "
ông nói xong gương mặt vui hắn lên, lý do rất đơn giản là ông sẽ được đi ngủ khi cậu chủ chịu nói chuyện với bà chủ.
Nhanh chóng nụ cười của ông vụt tắt khi nghe Thiếu Kỳ nói
" Tôi về công ty đây! Ông nói với mẹ giúp tôi rằng: Chuyện của tôi và cô ta không cần mẹ quan tâm "
Ngay lúc cậu vừa nói xong thì một bóng dáng nào đó đã chứng kiến tất cả cuộc trò chuyện này, ông có suy nghĩ
" Đừng trách cha mẹ không nói con biết sự thật, lời hứa đó ngay cả ta cũng không thể can thiệp vào vì nhà họ Tần rất xem trọng lời hứa.
Nếu con không tìm ra sự thật thì chứng tỏ con không xứng với tình yêu của con bé "
-----------------------------------------------------------------------------------------
Trong màn đêm âm thanh động cơ xe đua vang dội, Thiếu Kỳ đang suy nghĩ xem mình nên đối xử thế nào với cô ? Cô thật khác so với tưởng tượng của anh.
Lúc thì lãnh đạm, quyết đoán, lúc thì như trẻ con lại có lúc ghen tuông.
Anh nhanh chóng lao đến công ty để chuẩn bị đi Mỹ thì âm thanh điện thoại vang lên.
Số điện thoại lập tức làm anh chú ý đến, anh bắt máy ngay
" Sao vậy Lan nhi ?"
Giọng nói mềm yếu của người phụ nữ vang lên
" Em ...có chút...!mệt trong người, anh...!có thể...!chở em....!đi bệnh viện không ? "
Thiếu Kỳ nghe vậy, lo lắng bèn quay xe chạy hướng đến nhà Nhược Lan rồi dịu dàng đáp
" Anh đến ngay "
Cô ta nhanh chóng nói ngập ngừng dường như mình bệnh rất nặng để anh đến với cô.
Cô ta đã cài người của mình vào làm nhân viên phòng thư ký thì biết được anh sẽ đến Mỹ vài ngày.
Vì lịch trình cô ta bận rộn phải quay phim, quảng cáo, tạp chí, phỏng vấn,..nên cô ta không có thời gian để gặp mặt anh.
Hai người đều bận rộn trong thời gian dài, giờ cô ta phải diện cớ để gặp anh
Cô ta cúp máy và cười chiến thắng nói
" Vợ thì sao? Chồng cô vẫn yêu tôi thôi "
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Trên chuyến bay đến Mỹ
Uyển Tâm chợt tỉnh giấc khi mơ thấy cậu bé mình cứu năm xưa, cô cười nói
" Giấc mơ thật đẹp nhưng hiện thực tàn khốc "
Cô nhìn đồng hồ trê điện thoại.
Đã hai giờ sáng rồi và cô nhìn xung quanh lại thấy một cặp yêu nhau đang ngủ say.
Họ tựa vào nhau trông thật hạnh phúc.
Người đàn ông kia còn tỉ mỉ đắp chăn lại cho người con gái kia.
Hôn nhẹ lên trán cô ấy nữa.
Điều này thật làm cho Uyển Tâm hâm mộ tinh yêu và hành động của họ.
Nhìn lại mình cô lại có chutus tủi thân, xong cô lại tự an ủi mình
" Em tha lỗi cho anh ! Lần này không đi lần sao anh đi với em nhé! Có được không?"