Tổng Tài Phu Nhân Trở Về

Chương 72: 72: Thành Công Của Riêng Em





Sau vài tháng chuyến bay từ Mỹ về Trung Hoa
Uyển Tâm đã luôn nhốt mình trong phòng thí nghiệm để nghiên cứu loại thuốc chống ung thư kia.

Cô hiện tại cứ như một bà thím vậy.

Quần áo ko chỉnh tề, đầu tóc cũng rối đi.

Gi ai có thể ngờ Uyển Tâm thiên tài của họ là đây, số ít người biết Uyển Tâm như thế là thời gian nghiên cứu sẽ đẩy nhanh tiến độ kinh người.

Những người có thể làm việc chung với Uyển Tâm khi cô chuyên tâm nghiên cứu cũng chỉ có thể là những thiên tài và thầy Leo.

Còn một số ít họ lại nghĩ cô không chú ý hình tượng ảnh hưởng hình ảnh y học Trung Hoa.

Bóng dáng mảnh khảnh chợt đi ngang qua.

Uyển Tâm hiện tại khiến bọn họ lo lắng vì bởi thông tin người kia đang tràn lan trên khắp mặt báo, mà Uyển Tâm thì cứ như xem là người lạ với vị Tần thiếu kia.
Họ nhớ như in cái ngày Uyển Tâm vừa về đến viện nghiên cứu.

Chỉ nói với họ

“ Tôi cần không gian yên tĩnh để nghiên cứu “
Thế là ai nấy trong viện cũng hiểu lý do vì sao mà Uyển Tâm lại trở nên như vậy.

Họ là dân nghiên cứu khoa học nhưng chuyện bát quái tinh tức này kia họ cũng có xem trên ti vi hay các phương tiện truyền thông đại chúng khác.

Bọn họ hiểu được tâm trạng của Uyển Tâm khi thấy chồng mình lại cùng tiểu tam tình yêu mặn nồng như thế, cô mà không giận mới lạ chỉ là nén cơn giận thôi.
Hôm nay cũng là một ngày như thế.

Các nhân viên phòng nghiên cứu luôn tất bật để làm việc chỉ có riêng Uyển Tâm là nằm ngủ ngon lành trên sô pha ở phòng trà.

Đây cũng là nơi thư giãn, nghỉ ngơi dành cho nhân viên viện nghiên cứu.

Không khỏi có vài người ghen tị với Uyển Tâm bởi lẽ họ thấy cô không làm gì chỉ ngủ thôi.

Một số nhân viên nữ đi vào phòng trà pha ít cà phê hay lấy một ít nước uống mà bắt đầu gièm pha này nọ.

Cô này thấy cô kia bèn giũ lại tám chuyện.

Cô nàng buộc tóc đuôi ngựa nói với một cô tóc ngắn và cô tóc dài nói
“ Người ta thì làm việc cực lực còn bản thân thì lại nằm ngủ ngon lành.

Loại người gì thế không biết “
Hai cô kia cũng phụ họa theo nhưng họ không biết Uyển Tâm là nhân viên cấp cao của viện nghiên cứu, nên có một số ít người nếu như mù hay không xem báo chí thì sẽ không biết mặt Uyển Tâm, với lại cô cũng ít khi nào xuống dưới mấy tầng này bởi do chỉ có duy nhất phòng hóa nghiệm là nằm ở lầu 15 này thôi.

Đây cũng là tầng dành cho sinh viên các trường Đại học đến đây thực tập được vài năm, có người thì vừa mới lên chính thức.

Cô tóc dài nói sốc “ Con nhà người ta có tiền nên sống không biết lo nghỉ, ai như chúng ta phải cực lực kiếm tiền để có cuộc sống no đủ "
Cô tóc ngắn bèn đi lại đá vào chân Uyển Tâm một cái rồi huênh hoang nói
“ Nhìn cô ta kìa cái đôi giày và cái balo kế bên chức cũng phải cả mấy trăm vạn nhỉ ? Đúng là tiêu xài hoang phí lắm “
Cô tóc đuôi ngựa nghe thế chen thêm một câu
“ Chắc không phải vào đây là nhờ quan hệ đấy chứ ? Haha không biết trèo lên giường của ai nữa ! Thật rẻ mạt “
Lúc này cậu bé mặc áo blue trắng đi gần đến họ với gương mặt lạnh lùng nói
“ Các người rảnh lắm sao ? Không làm việc à “
Một cô gái trong số họ quay đầu lại thấy một chàng thanh niên tỏa sáng đi đến, nghe giọng nói có chút trầm ấm ấy, họ liền cúi đầu với anh ta

“ Chào..chào..anh Justin “
Anh ta nổi giận chất vấn
“ Các cô có tư cách gì mà nói chị ấy như vậy? Các cô có thể làm ra các nghiên cứu đoạt giải như chị ấy không ? “
“ Ngay chị ấy là ai các cô còn không biết thì có tư cách gì nói chị ấy “
“ Các cô nghe cho rõ đây chị ấy là Đông Phương Uyển Tâm mà các cô vẫn hay nghe tin trên báo chí đấy “
“ Còn nữa không được gọi tôi là anh Justin, phải gọi là tiền bối “
Các cô gái chanh chua vừa nghe đến danh tiếng của người kia bèn nói
“ Tiền bối nói thật sao? Cô ấy chính là cô gái nổi tiếng đó sao? “
“ Là…là…Đông Phương… tiểu thư “
Uyển Tâm nghe tiếng ồn ào bèn cựa quậy trên ghế, kéo chăn xuống mè nheo nói
“ Justin là em à ? Cho chị ngủ thêm 5 phút đi “
Xong cô lại thấy mấy cô gái kia đang đứng bàn tán gì đấy không biết, Uyển Tâm chị lịch sự nói
“ Chào mọi người sáng vui vẻ “
Justin nhìn họ với ánh mắt khinh thường nói
“ Ra ngoài làm việc cho tốt vào “
Quay sang Uyển Tâm thái độ của Justin thay đổi 360 độ, nụ cười trẻ con lại xuất hiện trên mặt anh chàng này
“ Mặt trời chiếu trên thiên đỉnh rồi mà chị còn ngủ được à”
Gương mặt ngái ngủ của Uyển Tâm còn mơ màng khó hiểu gãi gãi đầu, Justin phì cười nói
“ Chị à, đến giờ ăn trưa rồi đấy “
Uyển Tâm hoảng hồn nói
“ Cái gì ? Trưa rồi á ? Sao em không đến sớm hơn một chút kêu chị chứ ?”
Justin nói “ Chị mà ngủ dậy ai dám phiền chị chứ ? Giấc ngủ của chị quan trọng lắm nên không ai dám làm phiền đâu “
Uyển Tâm nhanh chóng ngồi dậy chỉnh sửa đầu tóc và y phục nói
“ Câu đấy quen lắm hình như chị nghe ở đâu rồi ? Hình như là …”
Lúc này hai người đồng thanh nói “ Thầy/ Giáo sư Leo “

Uyển Tâm đến bàn làm hai tách sôcola một nóng một lạnh.

Ly lạnh đưa cho Justin
“ Em ăn trưa chưa? Đi ăn đi không hết món ngon bây giờ “
Nói xong cậu đưa ra một hộp cơm thịt xào chua ngọt cho Uyển Tâm ân cần nói
“ Em ăn rồi.

Đây là phần cơm giáo sư Leo nhờ em đưa cho chị “
Uyển Tâm cảm động nói “ Woa không hổ là thầy Leo nhỉ? Thầy lấy cả món chị thích này “
Cô nhìn đồng hồ nói “ Em đi làm đi trễ 5 phút rồi đấy “
Trong mắt Justin có một chút nuối tiếc mà trả lời nói “ Dạ em đi ngay “
Cô vui vẻ ngồi ăn cơm mà thầy Leo đưa cho.

Sau khi ăn xong cô nhanh chóng thu dọn mọi hư đàng hoàng ngăn nắp và rời khỏi phòng.

Trực tiếp bấm thang máy lên tầng của mình.