1 tiếng sau
Anh thấy ngộp ngạc các tiệc tùng thế này nên ra ban công lại thấy bóng dáng quen thuộc, anh đuổi theo cô gái đến cuối hành lang thì bóng cô gái đó biến mất.
Anh lại thất thần nhìn nơi vừa mất bóng dáng ấy, thư ký thấy an thất thần bèn nhắc nhở
“ Boss , giờ là 19h rồi ,Ngài có muốn về không ?”
Anh nói “ chở tôi ra cửa hàng tiện lợi gần nhất , ra cửa sau “
Thư ký đáp “ Tôi lấy xe ngay “
Chiếc xe Bugatti Chiron Sport màu đỏ chạy đến thay cho chiếc Aston Martin Vallkyrie màu đen ban đầu nhằm để tránh phóng viên và các vị khách.
Chiếc xe sang trọng lại dừng lại cạnh đường, một người đàn ông bước vào làm em nhân viên bán hàng thấy trai đẹp sốt sắn nói
“ Xin chào anh cần mua gì ?”.
Cô đâu biết, anh đã ăn hết các món ở cửa hàng tiện lợi này trong thời gian được rèn luyện ở tập đoàn, anh làm chức tài vụ lên từ đến chức tổng giám đốc như bây giờ.
Anh mua một chiếc bánh pizza và một chai nước có gas, ăn xong ai lại nhìn bầu trời nói
“ Nhược Lan sao anh lại thấy em trong trí nhớ anh càng ngày càng mờ đi vậy, như em không hiện hữu ở đấy.
“
Anh lại nói với cậu thư ký rằng “ Đến cẩm viên đi, tôi muốn uống rượu “
Anh đến khu Cẩm Viên Biệt Uyển_biệt viện anh mua để lấy vợ , nhưng vợ anh hiện tại lại không phải người anh muốn lấy.
Anh nhìn cẩm viên, vườn hoa, hồ cá cạnh cái đình, kế bên là dàn cây tre uốn thàng vòng cung, …bên trong có hồ bơi riêng.
Tất cả đều do anh tự tay thiết kế nhưng hiện tại cô ấy không ở đây.
Anh phải nhanh chóng kết thúc bản thõa thuận đó để lấy cô ấy.
Anh nhớ cô ấy, anh lại uống rượu để nhớ đến hình dáng, khuôn mặt cô.
Anh xuống hàm lấy 2 chai whiskey năm 1924 và 1914, anh uống rồi lại uống, anh nhận được điện thoại của mẹ, anh bắt máy “ Con nghe”
Mẹ anh nói “ Đã khuya rồi sao hai đứa chưa về, con đi đón con bé chưa ?”
Anh dù say nhưng vẫn rất tỉnh táo nói
“ Con đi rước con dâu của mẹ đây “
Anh ra khỏi cẩm viên, bảo vệ nhìn anh xác nhận danh tính rồi cúi đầu cho qua cổng.
Anh hỏi thư ký
“ Đón cô ta ở đâu?”
Anh thư ký cười nói “ Dạ quán bar Róse”
rồi anh thu đổ mồ hôi ” thiếu phu nhân lần này tiêu rồi “ _Róse là chỗ quán bar ăn chơi bậc nhất ở thành phố S chia theo cấp bậc gia thế : đồng, bạc, vàng, bạch kim, hoàng kim, kim cương, ngọc thạch phỉ thúy.
Mà ngày nay bà chủ ngầm lại là thiếu phu nhân.
Không tin được người ngoan hiền như cô lại có cả một quán bar kinh doanh tốt như vậy.
Anh nhận một sắp tài liệu từ thư ký bên trong có ghi thông tin ủa cô từ lúc nhỏ đến 8 tuổi sau đấy cô lại xuất hiện sau 10 năm.
Anh suy nghĩ “ Cô đi đâu trong thời gian đó “
Nửa đêm, quán bar Róse
Uyển Tâm cùng đồng nghiệp đang nhảy trên sàn nhảy, nổi bật trong tất cả họ là cô gái phương Đông mang chút nét lai lạ lùng kia.
Các công tử, khách quý đến đây đều nhìn cô say sưa mất hồn.
Không ai biết cô là bà chủ sau lưng của Kha Nhĩ _ anh là bạn thân của cô, cùng cô lớn lên và sinh tồn trong vụ bắt cóc năm ấy.
Cô đã quên đi một phần kí ức mình là R, do cô muốn quên quá khứ và sống với thân phận Uyển Tâm chứ không phải R nghĩa là Róse mà sư phụ đặt cho cô.
Giờ cô không biết mình là bà chủ chỉ biết có bạn thân làm chủ ở đây là Kha Nhĩ.
Cánh cửa mở ra lần nữa thu hút các mỹ nữ ở đây, họ mong mình được kim ốc tàng kiều không thì ai đấy nao nuôi họ cũng được mà đẹp trai lại càng phải có được.
Một người đàn ông mặc âu phục với đôi mắt lạnh lẽo lướt qua nhìn thấy bóng dáng mảnh mai đang nhảy rất là vui vẻ cùng các cô gái khác.
Những cô gái thấy Thiếu Kỳ bắt đầu mắt sáng rỡ, mỗi người có suy nghĩ riêng
“ Mình muốn anh ấy làm bạn trai mình”
“ anh ta rất đẹp trai nhưng khí thế trên người anh ta quá lạnh lẽo không nên đụng vào dễ chuốc họa vào thân”
Có hai cô gái mặc váy màu đen và màu vàng nhạt, 2 cô gái này không tính là đẹp nhưng cũng coi là ưa nhìn.
Cô gái váy đen nói “ Anh ta phải là của mình “
Cô gái còn lại cảnh báo “ mình thấy anh ta không dễ chọc đâu”
Ả váy đen ngoan cố “ sợ gì chứ mình là nhị tiểu thư của Sở nghị sĩ đấy ”
Cô gái váy vàng nhạt tiếp tục khuyên can “ Anh ta là giám đốc của Tần thị _ Tần Thiếu Kỳ đó “
Con gái nghị sĩ kia lại có suy nghĩ táo bạo
“ nếu cô làm họ ly dị thì cô sẽ là thiếu phu nhân Tần gia rồi, với lại nghe báo chí nói họ kết hôn là do giao cảm hai nhà và lợi ích lẫn nhau "
Rồi lại nói với cô gái kia “ kệ mình đi”.
Cô gái kia cũng không thèm nói gì nữa, có gia thế nhưng não tàn chọc ai không chọc đi chọc Tần gia và Đông Phương gia.
Con gái của Sở nghị sĩ ỏng ẹo với nói với Thiếu Kỳ
“ Anh có thể uống với em một ly không? Em mời "
Anh không nhìn cô ta quát “ Cút”
Cô ta dây dưa “ Anh đi với em đi em sẽ cho anh một đêm đáng nhớ “
Anh không kiên nhẫn quay sang bóp cổ cô ta
“ Nếu không muốn chết thì cút đi “
Cô ta không cam tâm nhìn anh đi đến chỗ một cô gái khác.
Anh thấy cô ta nhìn theo mình nên đi nhanh đến bên Uyển Tâm kéo cô khỏi sân khấu ôm eo cô và hôn cô trước mặt người tuyên bố chủ quyền.