Tổng Tài Phu Nhân Trở Về

Chương 14: 14: Cận Kề Sinh Tử





Lúc này đã là 16h rồi.
Uyển Tâm bỗng thấy cây cỏ quanh đâu xanh tốt ngư vậy sao lại có thể có 3 con dã thú được.

Cô vừa đi vừa hái trái cây ven đường ăn lót dạ.
Trực giác nhạy bém cho cô hay
" nguy hiểm tới rồi ".

Cô nghe tiếng cạnh cạnh như tiếng đóng cửa vậy.

Sau lưng cô xuất hiện cây ăn thịt người to lớn vô cùng.

Cô phản ứng nhanh né sang trái.

may thoát một mạng.

Cái dây leo từ đâu ra kéo tay chân cô, cô dùn gao găm chặt chúng nhưng quá nhiều chặt hoài không hết.

Cô nhìn kĩ
" dây leo này có sợi dày là do có cây ăn thịt khác làm đầu đàn điều khiển chúng "
Cô nhanh nhẹn dùng laze cắt dây leo quấn mình rồi phóng dao găm có con chip nổ vào miệng cây ăn thịt himhf như quả bầu kia.
Xong cô lần theo dây leo đến gần chỗ cây ăn thịt đầu đàn kia.


Cô quan sát bất ngờ " không ngờ còn có hoa lưu ly ăn thịt.

Nói xong cô lần theo nó tìm đến một con sông".
Hóa ra đây là nơi sản xuất vũ khí và tiền giả của đám quan chức xấu xa kia.

Hóa chất của chúng làm cho sinh vật nơi đây chết nhưng những loài có kịch độc và lưỡng hoa hay nói cách khác là có song gen trở lên mới chịu nổi sự biến đổi mạnh mẽ về gen này.
Cô nhìn đồng hồ đã 16h30, phải giải quyết gọn chúng.

Có đoo mắt lặng lẽ quan sát cô, không ai khác là Hỏa Hỏa, nó muốn xem cô xử lý thực vật ăn thịt kia thế nào? Nó nhìn ngạc nhiên không biết cô đang làm gì? Đang chơi với tre sao? Cái cây kia không thấy bó do nó có khả năng ẩn náu, khi cần nó sẽ biến thành màu lục của cây xanh, đây là khả năng đặc biệt của tiểu Hỏa.
Đột nhiên Hỏa Hỏa không thấy bóng dáng cô đâu, nó bất ngờ cô tấn công từ trên cao xuống đâm vào cánh hoa trên đầu cây ăn thịt.

Cô bị cây ăn thịt dùng dây leo quật ngã, vào ném cô vào một cây khác, cô bị thuơng không nhẹ đâu.

Xong cô lại dùng súng bắn vào cây ăn thịt nó lại không sao mà còn trở nên hung hãn hơn
Hỏa Hỏa thấy vậy mắng
" Cô ngốc thế ?"
sao làm chủ nhân của nó được đây.

Nó đang nghĩ rồi lại nghe cái " Rầm "
Hỏa Hỏa thấy cây ăn thịt chết queo rồi.

Nó đang héo dần, các dây leo kia cũng đang héo dần đi.

Nó thật sự bị ngạc nhiên rồi.

Sao đấy nó thấy cô lấy mấy ống tre bỏ vào cây ăn thịt cô châm lửa, tiếng nổ xảy ra
" Bùm"
Nó run rồi nè cái đấy là thuốc nổ.

Sao này nó khônh dám chọc cô đâu.

Nhu ng ư nó vẫn chưa khâm phục.

Còn 3 ải nữa.

Để xem cô làm thế nào?
Bên phía ngoài khu rừng chỗ nghỉ của binh lính và 2 vị thiếu gia kia
Kinh Lục nhìn bầu trời thấy cô vẫn chưa về có chút không kiên nhẫn rồi.

Anh đứng dậy định đi vào khu rừng lại bok cái đuôi dai màu xanh cản lại.


Tiểu Thủy không cho anh đi, nó hù anh " Khè khè "
Anh biết nó có linh tính hiểu tiếng anh nói
" Tao muốn đi giúp cô ấy sao mày lại cản ".
Nó lắc đầu ngụ ý khong cho anh đi rồi nhìn về hướng cô xuất phát.

Anh đã hiểu ý nó, đây là trắc nghiệm của cô, cpn đường cô chọn.

Thế rồi anh chỉ biết bồn chồn về chỗ và ngồi đợi, số lính kia cũng thấy mình trở nên vô dụng như vậy từ lúc nào.

Sau khi đi đến giờ đã là 18h rồi.

Họ có chút đói bèn chia nhau đi kiếm thức ăn, con rắn cũng không cản vì nó biết đồ nó kiếm chắc không ai ăn đâu.
Tên lính mặt sẹo được phân công canh vũ khí và các auan trang khác.
Hắn mừng rỡ vì được phân công đúng thời cơ như vậy.

Thờ khắc nổi tiếng đến rồi.

Hắn ngó đông tây rồi dùng súng nắn chết anh đồng đội kia.

Tiểu Thủy nghe được âm thanh liền quay đầu, lúc tên lính đó lập thức cầm theo quân trang đi giết Thủy Thủy nhưng khi hắn lấy dao rạch da của con rắn to lớn kia, hắn lại kinh ngạc không thôi, da con rắc như làm bằng thép không chút thuơng tích gì.

Mà Tiểu Thủy dường như nhận ra, nó liền quặn chặt tên lính kia một phát, hắn chết ngay tại chỗ.

Khi cắn xong nó không ăn trái lại còn vứt cái xác đi.

Hehe giết xong người xấu rồi, nó phi tang tên đấy luôn, về chủ tử khen nó cho coi.

Nó nghĩ đến là vui rồi.


Nó quay sang nhìn anh lính kia, rồi lắc đầu quá tin cũng là cái tội.
Nó chợt nghĩ đến lời dặn của chủ nhân, kêu nó cảnh giác là có nguyên do, chủ nhân phát hiện nên mới nhắc mình.

Chủ nhân tốt quá.

Hồi tưởng kết thúc, nó lấy đuôi gãy đầu nó hình như nó quên cái gì, quăng tên xấu xa kia đi lát đám người kia về nghĩ nó giết thì sao.

Xong nó lắc đầu nói
" Người trần mắt thịt,lạnh lùng ít kỷ "
chỉ có chủ nhân là cưng nó thôi.

Chủ nhân tốt nhất.
Nó nhìn tên lính xấu số kia nói
" Mình ghét mùi này phun tí nước giúp tên kia chết trong sạch sẽ vậy ".
Nó phun nước mà quên khống chế làm anh lính kia rơi xuống sông luôn rồi.

Lần này nó chết chắc, tự nhiên mất hai tên không rõ nguyên nhân.

Chủ nhân chém nó cho coi.

Mà kệ đi nó là quái vật t0 lớn mà sao sợ chủ nhân có tí tẹo được.