Tổng Tài, Phu Nhân Lại Bỏ Trốn Rồi

Chương 87




Tiêu Tiểu Diệp tiếp tục thăm bệnh, nhưng khi đi qua căn phòng có vệ sĩ nghiêm ngặt kia, bước chân không khỏi chùng lại. Người đàn ông đó, vẫn còn chứ?

" Tiểu thư!" Vệ sĩ nhìn thấy cô, nghiêm chỉnh chào.

" À, tôi có thể vào đó không?" Tiêu Tiểu Diệp hỏi.

" Cái này... cô chú ý an toàn!" Vệ sĩ thoáng chút do dự sau đó liền đáp ứng.

Cô yên lặng đi vào, khi cánh cửa mở ra, cô giật mình. Bốn bức tường tràn ngập công thức hoá học, chữ viết chi chít, người đàn ông già đứng trước cửa sổ. Phát giác có người đi vào, ông ta quay lại.

" Không ngờ, là cô." Tử Đơn nhếch mép cười, so với lần trước phát bệnh, lần này ổn hơn.

" Ông biết tôi?" Tiêu Tiểu Diệp lạnh nói.

" Biết chứ, tôi còn biết cả ba mẹ cô cơ." Tử Đơn nói.

" Rốt cuộc ông là ai?" Tiêu Tiểu Diệp hỏi.

" Tôi là ai ư? Tôi là Tử Đơn." Ông ta bình tĩnh nói.

" Không, thân phận của ông cơ?" Cô bất mãn.

" Ba mẹ cô không bao giờ nhắc đến tôi à, tôi chính là người năm đó đã tham gia vào " Hoa hồng sắt"." Tử Đơn nhàn nhạt nói, ngồi xuống bàn trà.

Tử Đơn, "Hoa hồng sắt"...

Tiêu Tiểu Diệp tái mặt, là ông ta, là người đã tự ý khôi phục lại dự án, là người đã đầu độc mẹ cô và Bạch lão gia. Sao lúc trước cô lại quên chứ?

" Là ông. Là người đã hại chết mẹ tôi." Tiêu Tiểu Diệp run rẩy, nhưng giọng nói thì không kìm nổi sự tức giận.

Tử Đơn cười, một nụ cười trào phúng, " Phải không?"

" Năm đó, tôi chỉ có đúng một mảnh công thức, sao mà hoàn thành nó được để giết hại bọn họ chứ. Chẳng qua tôi chỉ tiếp cận thôi." Tử Đơn nói.

" Có một người, đã dựa vào mảnh công thức đó để hoàn thành " Hoa hồng sắt", một đứa trẻ mới 8 tuổi."

Tiêu Tiểu Diệp quá sốc, cô mở cửa chạy ra khỏi phòng bệnh.

Vệ sĩ nhìn thấy cô hốt hoảng chạy ra, " Tiểu thư..."

" Đừng đi theo tôi." Tiêu Tiểu Diệp hét lên.

Là ai, là ai, đứa trẻ 8 tuổi...

Trong đầu của Tiêu Tiểu Diệp xuất hiện một hình ảnh, phòng thí nghiệm, công thức, độc dược...

" Không, không thể nào."

" Muốn biết lí do vì sao hắn không bao giờ đụng đến độc dược không?"

Sao có thể, sao có thể là anh được...

Tiêu Tiểu Diệp vì vội chạy mà không để ý, phía trước có cầu thang, bước hụt chân, ngã xuống, đầu chấn mạnh xuống nền nhà. Máu đỏ chảy ra, thấm ướt áo blouse.

Đau, rất đau...

" Tiểu Diệp, Tiểu Diệp..." Có ai đó hốt hoảng chạy tới.

" Cấp cứu!" Có ai đó hét lên.

Nhưng cô chỉ thấy một màn trắng xoá, hình ảnh đứa trẻ cô độc ngồi trên hồ cá làm thí nghiệm, hình ảnh đứa trẻ loay hoay vui mừng vì đã xong một mảnh.

" Là anh sao?"

———

Hong Kong...

Bạch Niên Vũ đang thương nghị, đột nhiên tim nhói đau lên. Có chuyện gì xảy ra rồi sao?

" Về phía Bắc, Thanh Hổ sắp bị diệt." Lão trùm kia mặt tức giận, nghiến răng nghiến lợi.

Bạch Niên Vũ không để tâm, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sấm sét rạch ngang trời, mưa bay nặng hạt.

" Dừng lại ở đây, mai tiếp tục." Anh ngắt lời mấy người kia.

" Nhưng bây giờ tình hình rất nguy cấp." Một người bất mãn, các bang phái sắp bị diệt tận nơi rồi.

" Yên tâm, chưa chết hết đâu." Bạch Niên Vũ nói.

" Người của Bạch gia sẽ được điều động tới. Vũ khí sẽ cập bến vào chiều nay." Thần Dực vội vàng nói.

Mấy ông trùm kia nghe thấy cũng an lòng hơn. Chấp nhận huỷ họp.

" Gia, có chuyện này..." Thần Dực khó nói, khuôn mặt lo lắng.

" Nói đi." Bạch Niên Vũ đi từ từ ra chỗ xe.

" Phu nhân gặp chuyện, ngã cầu thang." Thần Dực rút hết can đảm nói.

Tay ngừng lại, thần sắc u tối, chả trách lúc nãy đột nhiên có dự cảm không đúng.

" Có sao không?" Bạch Niên Vũ lên xe, lo lắng.

" Chấn thương ở đầu nhẹ và gãy tay phải." Thần Dực run run.

Quả nhiên, không khí trầm xuống, lạnh thấu. Vị lão đại ngồi phía sau sắc mặt đen như bão giông ngoài trời.

Thần Dực nhìn xuống màn hình, phía sau có rất nhiều xe ôtô đang bám theo họ.

" Gia, không hay rồi, chúng ta bị theo đuôi." Thần Dực báo cáo.

Bạch Niên Vũ ngoảnh đầu ra phía sau, trong lòng nãy giờ bực bội, bây giờ có thêm người đến để giải quyết rồi.

Mở hộp ở ghế xe, lấy ra một khẩu súng. Đeo earphone vào, " Bắn tỉa, chuẩn bị."

Vừa nhận lệnh của lão đại, bắn tỉa từ trên các toà nhà nhanh chóng xuất hiện.

" Quét cảm biến đi." Bạch Niên Vũ chỉ đạo.

" Lão đại, mười ba xe, khoảng hơn bảy mươi người, không phải của ta, có vũ trang."

" Tốt." Bạch Niên Vũ nói. " Thần Dực, phía trước sắp tới giờ cao điểm, liên lạc với cảnh sát dọn đường."

" Vâng."

Sau khi mọi việc được an bài thì cuộc chiến bắt đầu.

Trên đường, hàng loạt xe đuổi nhau với tốc độ cao.

" Trong vòng 14 giây nữa, khi tôi đi qua, trực tiếp bắn." Bạch Niên Vũ chuyển sang nói với bắn tỉa.

" Vâng."

Giây đồng hồ đếm ngược từ từ.

Năm...bốn....ba...hai...một.

" Xử."

Đoàng...đoàng...đoàng

Đạn khói bắn tung toé khắp đường, có mấy chiếc xe bị trúng đạn, nổ ngay.

" Chín xe vẫn theo."

" Tiếp tục." Bạch Niên Vũ lạnh nhạt.

" Báo cáo, có trực thăng, quân địch."

Shit...

" Yên tâm, có tôi đây rồi." Có người chen vào tần số.

" Thiên Dương, cậu xử trực thăng đi." Bạch Niên Vũ nói.

" Ok."

Trên không đấu, dưới đất đấu...

Người của Hong Kong không dám ra khỏi nhà vì cái màn ám sát kinh hoàng này.

" 4 xe."

" Tiếp tục."

Két... Xe phanh gấp.

" Gia, phía trước bị chặn." Thần Dực nói.

Bạch Niên Vũ nhìn một hàng xe chắn phía trước, cười lạnh. Thản nhiên mở cửa xe.

Bên kia, người cầm đầu cũng xuất hiện.

Hai người đứng nhìn nhau. Vẻ mặt lạnh thấy.

" Erik... chúng ta lại gặp rồi." William nói.

" À!" Bạch Niên Vũ chỉ cười nhếch mép một cái.

Trực thăng đã bị xử.

Trực thăng của Lâm Thiên Dương đáp xuống phía toà nhà năm tầng cạnh đó. Anh ta đứng trên cao nhìn xuống, " Này, lần trước tiếc thật vì anh xử không chết tôi." Hướng về phía William vẫy tay.

" Ăn may thôi mà." William nhìn lên, cười.

" Tĩnh, Bạch ở đây... Vậy hai gia tộc kia chắc chắn là đang ở Thượng Hải rồi. Lần này quá tổn thất." William lắc đầu.

" Đụng tới người không nên thôi." Bạch Niên Vũ cầm khẩu súng trong tay ra, hướng về phía William.

William giơ hai tay bày tư thế đầu hàng, " Đoán xem, ai chết trước."

Đoàng....đoàng....đoàng

Không biết từ đâu xuất hiện kẻ đánh lén, phá hư cục bộ.

Bùm...

Bom thả xuống, nổ ngay cạnh đó.

Rung chấn mãnh liệt làm cho mọi vật lung lay.

William biết tình thế không ổn, vết thương của vụ ám sát lần trước vẫn còn, nay gặp lại, tái phát, " Rút."

Bụi khói dần mờ đi, phía bên kia, xe đã trống.

" Rùa rụt cổ." Bạch Niên Vũ cười lạnh.

" Là anh thả sao?" Lâm Thiên Dương khó khăn đứng dậy, hướng về phía Bạch Niên Vũ hỏi.

" Không phải." Bạch Niên Vũ lắc đầu.

" Vậy là thằng nào làm ông ngã!" Lâm Thiên Dương hét lên.

Lần này, Hong Kong biến loạn. Vụ ám sát lần này đã làm tổn thương nghiêm trọng.

***

" Mười giờ sáng hôm nay, một vụ đáng bom và đấu súng đã xảy ra tại Hong Kong gây thiệt hại nặng."

" Các bang nhóm khủng bố vẫn chưa ai nhận trách nghiệm."

" Ở Thượng Hải xảy ra một vụ đáng bom nghiêm trọng khiến cho toà nhà Lag đã bị phá bỏ hoàn toàn."

" Chính phủ họp khẩn về vụ việc đánh bom."

Thông tin cứ nối tiếp nhau mà phát.

Đánh bom với chả đấu súng...

Tiêu Tiểu Diệp lờ mờ tỉnh lại, trên đầu truyền lại cảm giác nhói đau.

" Diệp tỉ, từ từ." Lâm Hiểu Khê vội nói.

" Chị bị sao vậy?" Tiêu Tiểu Diệp hỏi.

" Chấn thương nhẹ, gãy tay."

" À."

" Sao lại bất cẩn thế chứ, ngã cầu thang." Lâm Hiểu Khê rót nước cho Tiêu Tiểu Diệp, lo lắng.

"..." Tiêu Tiểu Diệp uống nước, không nói gì.

" Hong Kong xảy ra bạo loạn." TV đột nhiên phát tin.

Tiêu Tiểu Diệp nghe thấy thì tái mặt, Bạch Niên Vũ ở đấy, liệu có phải...

" Chị yên tâm, không có chuyện gì cả." Lâm Hiểu Khê nhanh chóng nói.

" Điện thoại." Tiêu Tiểu Diệp vẫn không an tâm.

Lâm Hiểu Khê lắc đầu, đưa điện thoại cho cô, giúp cô nhấn số.

" Tiểu Diệp!"

Nghe được thanh âm quen thuộc thì cô mới an lòng.

" Sao lại bất cẩn như vậy?" Bạch Niên Vũ lo lắng hỏi.

" Không có gì." Tiêu Tiểu Diệp khàn giọng.

" Nghỉ ngơi thật tốt, chờ anh trở về." Bạch Niên Vũ dặn dò cô.

" Ừ." Tiêu Tiểu Diệp nhẹ nói.

"..."

"..."

Hai người im lặng không nói gì.

Cuối cùng Lâm Hiểu Khê đành thay cô tắt máy.

" Chị, chị đã gặp chuyện gì rồi phải không?" Lâm Hiểu Khê hỏi, Diệp tỉ cứ sao sao ấy, không đúng một chút nào.

" Không có gì cả." Tiêu Tiểu Diệp gượng gạo cười.

" Vậy... em đi mua cháo giúp chị."

Lâm Hiểu Khê rời đi, tâm trạng của Tiêu Tiểu Diệp chùng xuống.

Cô thật sự không dám đối diện với anh, cô sợ những điều mà cô nghĩ tới là sự thật, liệu cô và anh sẽ như thế nào?

Nước mắt nóng hổi chảy xuống.

Ngoài trời mưa rơi xối xả, sấm chớp rạch ngang trời.

Biến cố đã tới.