Tổng Tài, Phu Nhân Lại Bỏ Trốn Rồi

Chương 60: Thịt




" Ầm!" Tiêu Tiểu Diệp bị ném xuống bể tắm.

Nước lạnh thấm vào da thịt của cô nhưng vẫn không thể hạ lửa được. Cơ thể cô đang rất nóng, chỉ muốn " bị thịt".

" Gắng chịu một chút!" Bạch Niên Vũ trầm giọng.

" Không chịu, người ta thật sự rất muốn..." Giọng nói dịu dàng như nước quyến rũ Bạch Niên Vũ, tay nhỏ kéo tay hắn, ôm chầm lấy hắn.

" Đừng quấy!" Bạch Niên Vũ kìm nén dục vọng.

" Lạnh, người ta lạnh, Tiểu Vũ không thương sao?" Tiêu Tiểu Diệp mềm mại nói bên tai Bạch Niên Vũ. Môi nhỏ cắn nhẹ vành tai, khiến nó đỏ ửng lên.

Bạch Niên Vũ con sâu dục vọng bị đánh thức, không kìm nữa. Bế cô ra khỏi bể tắm, đặt lên giường. Kéo khoá váy cô ra, xuân cảnh hơi hé. Tiêu Tiểu Diệp hôn lên môi của Bạch Niên Vũ. Môi lưỡi quấn quýt, giao hoà. Khẽ cắn lên môi dưới của Tiêu Tiểu Diệp, Bạch Niên Vũ dứt ra. Tiểu yêu tinh này phải bị thịt!

Chiếc váy đen bị lột ra, lộ ra thân hình mê người. Nước da trắng sứ mềm mại hơi ửng đỏ. Bạch Niên Vũ vùi xuống chiếc cổ đẹp đẽ, lưu lại ấn kí hoa hồng.

" Ưm..." Tiêu Tiểu Diệp khẽ kêu lên. Cánh tay mượt mà tháo từng chiếc cúc áo sơmi của Bạch Niên Vũ để lộ ra vòn ngực màu đồng tráng kiện.

Bạch Niên Vũ vuốt tấm lưng mềm của cô, tay mở gài áo ngực, núi tuyết hiện ra. Dục vọng khiến anh đê mê, khẽ hôn xuống. Từng bông hoa hồng nhỏ ẩn hiện trên tuyết ngọc, khiêu gợi.

Tiêu Tiểu Diệp phát ra thanh âm kiều mị, đôi mắt đẹp nhìn về phía Bạch Niên Vũ, lửa dục bị châm ngòi, căng tràn trong cơ thể. Ngón tay như ngọc mân mê trên từng đường sẹo ở sau lưng Bạch Niên Vũ.

Bạch Niên Vũ bị rờ vào sẹo, động tác dừng lại, ngước mắt lên nhìn Tiêu Tiểu Diệp. Chưa từng có người nào chạm vào vết thương của anh, chưa từng, cô là người đầu tiên. Từng cái chạm nhẹ của cô khiến anh thêm xúc cảm. Nụ cười dương lên, đôi môi mềm áp xuống. Anh muốn, muốn tất cả của cô. Tiêu Tiểu Diệp bây giờ đã chìm trong bể dục, đâu biết bản thân như thế nào.

Hai người dây dưa, đồ trên người đã chẳng còn. Bạch Niên Vũ đã đến giai đoạn cuối nhưng vẫn chưa tiến vào, " Diệp, liệu ngày mai khi tỉnh dậy em sẽ hận anh chứ?"

Tiêu Tiểu Diệp mơ màng, mỉm cười.

Bạch Niên Vũ nhìn thấy nụ cười mị hoặc kia, dục vọng bộc phát, đâm thẳng vào. Nơi tư mật kia chảy ra dòng lệ kiều diễm, thấm xuống ga trải giường trắng, như mẫu đơn nở trong tuyết.

Tiêu Tiểu Diệp bị đau, hét lên. Móng tay cấu chặt vào lưng Bạch Niên Vũ.

Bạch Niên Vũ là lần đầu làm nên cũng hơi lúng túng, sau dần liên ổn định, từ từ luật động.

Bản nhạc du dương cất lên, Bạch Niên Vũ là nhạc trưởng, mang âm nhạc khiêu khích Tiêu Tiểu Diệp. Tiếng rên kiều hoặc và tiếng thở gấp của hai kẻ trầm dục hoà quyện tiết tấu với nhau.

Trên trần nhà đá, ẩn hiện thân hình của người đàn ông, ánh lên bông hoa anh túc đỏ như máu, không ngừng nở ra. Anh túc như máu khiêu khích, mị rỡ như ánh sao, chứng minh cho đêm trần phong giữa hai người này, minh chứng cho sự gắn bó chặt chẽ của thể xác và linh hồn của hai kẻ chịu phạt luật tình.

Thượng đế tặng cho kẻ si tình một đêm tuyệt đẹp, là để cho họ thêm mơ mộng và cũng để cho họ thêm đau khổ.

Sáng hôm sau...

Tiêu Tiểu Diệp mơ màng tỉnh dậy, một cơn đau từ dưới hạ thân truyền lên. Cả người trần truồng, kí ức đêm qua dội về, cô uống nhầm li rượu bị bỏ thuốc, sau đó Bạch Niên Vũ đưa về, cô còn mặt dày vô sỉ quyến rũ hắn.

OMG, thanh danh của cô.

Thấy bên cạnh không có người, chỉ có bộ quần áo đã được gấp gọn ở bên. Cô lúi húi mặc nhanh, chân vừa chạm sàn thì đã mềm nhũn, đau cmn đớn. Nhưng vẫn cố gắng chạy ra khỏi phòng. Xuống nhà thì thấy xe của mình đã được đưa về, nhanh chóng lấy xe rồi chạy mau. Lúc ra khỏi biệt thự, cô để ý thấy đám gia nhân đang đưa hai tay lớn ra ngoài, trông giống túi xác, nhưng mà vì bỏ trốn nên cô vẫn không quan tâm.

Tập đoàn Mances,

Bạch Niên Vũ tối qua vừa mới ăn được vợ nên bây giờ tâm trạng rất vui. Nhân viên làm sai báo cáo anh cũng chẳng nói gì, đã vậy còn khen họ cần mẫn. Nhân viên thụ sủng nhược kinh (*) nhìn nhau, " Boss nhà ta hôm nay có chuyện rồi!"

" Tổng tài, phu nhân bỏ trốn rồi!" Thần Dực đi vào phòng thông báo với Bạch Niên Vũ.

Nụ cười trên mặt tắt ngấm, " Ăn xong chùi mép ư? Không dễ đâu!"

(*) Được sủng mà kinh hãi.