Tổng Tài, Phu Nhân Lại Bỏ Trốn Rồi

Chương 123: Ngoại truyện: William - Vẫn Nhiễm




Vân Nhiễm từ từ mở mắt, có một cánh tay gác ở bên eo cô, bên tai nghe tiếng tim đập trầm ổn, người đang ôm cô cũng trần truồng giống như cô nằm bên cạnh, chiếc chăn mỏng che lại khoảng xuân, cơ thể hai người quấn quýt, đùi phải của cô thậm chí còn đặt giữa hai chân của hắn, tư thế thân mật giống như đóng cảnh uyên ương.

Thân thể đầy đau đớn, giữa hai chân vẫn có thể cảm nhận được sự ướt át, cảm giác xâm chiếm tiến vào thân thể cô, khiến cô muốn quên cũng không được.

Cô ngẩng đầu, động tác thật nhẹ, hạ mắt nhìn người bên dưới.

Hắn ngủ thật say, khuôn mặt tuấn mỹ không có một chút phòng bị, thậm chí còn có một chút ôn hoà khiến người khác không còn cảm thấy thâm trầm khó hiểu.

Cô im lặng nhìn hắn, hô hấp của hắn vững vàng, ngủ thật say. Cô bỗng nhiên nghĩ ra một điều, bàn tay luồn xuống dưới gối lông ngỗng, thứ sắc lạnh nằm ở đó khiến cô ngạc nhiên.

Sát khi trong mắt nổi lên, cô khẽ cầm con dao đặt nơi cổ hắn. Lưỡi dao thong thả di động, đi tới cổ họng hắn, chỉ cần dùng lực, hắn sẽ mất đi hô hấp trong tay cô.

Cô mím chặt môi, đầu ngón tay khẽ khép lại, một tấc lại môt tấc muốn rạch đứt cổ họng hắn..... Nhưng cuối cùng lại dừng lại. Chỉ kém một chút, đầu ngón tay khép chặt một chút là có thể cắt đứt hơi thở của hắn, nhưng tay lại không động được, không có cách nào xuống tay.

Tại sao....tại sao cô lại không thể nào nhẫn tâm được cơ chứ?

Bàn tay cô đã sớm bị vấy bẩn bởi máu, tám năm qua cô đã học được cách trở nên tuyệt tình, vô tâm, độc ác thế nhưng khi thời cơ đến, tên ác ma đó nằm bên cạnh cô, vũ khí đã kề sát nhưng lại chẳng thể hạ xuống.

Cô nhắm mắt, một giọt nước mắt lăn xuống, thu tay lại, để dao về chỗ cũ, trên khuôn mặt có sự vùng vẫy, cuối cùng chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài.

Cô nằm xuống, đầu tựa vào ngực người kia, đôi mắt chậm rãi khép lại. Ngay khoảnh khắc ấy, cô không biết, trên khuôn mặt ngủ say kia, đôi môi lặng lẽ giương nhẹ.

Từ sát thủ trở thành tình nhân ấm giường, Vân Nhiễm chỉ khinh bỉ cười nhẹ. Hắn lấy thân thể cô để làm công cụ thoả mãn dục vọng của hắn, cô hiểu. Mỗi đêm hắn đều dày vò cô tận xương tận tuỷ, hắn hung hãn như muốn khắc trảm cô vào xương tuỷ hắn.

Sau một trận lăn lộn điên dại, cơ thể hắn ngã rập xuống ngực cô, hơi thở gấp gáp phả vào vùng cổ mẫn cảm. Cô một tay đặt sau lưng hắn, ngón tay bấm sâu vào da thịt, một tay còn lại thì để ở bên cạnh đầu mình.

" Nhiễm, em hết hận tôi rồi sao?" Hắn chống tay dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, ngón tay vuốt ve cánh môi cô.

Vân Nhiễm im lặng, không trả lời.

Hạ thân tưởng chừng như đã ngừng hẳn kia bỗng dưng đẩy sâu vào thân thể cô, cô nhíu mày rên nhẹ.

Tay hắn đặt trên môi bỗng dưng chuyển lên má cô vuốt ve nhè nhẹ tựa như đang chăm sóc bảo trân ngọc quý vậy.

Thanh âm khàn khàn trầm tính của hắn quấn quýt lấy tai cô, " Em yêu tôi rồi sao?"

Giống như một tiếng sét đánh ngang trời vậy, kinh hoàng khủng khiếp rạch thẳng vào tim cô. Tâm trí cô bấn loạn. Một câu nói kia đã đánh vỡ sự tỉnh táo của cô: "Không....."

Cô kích động trợn mắt trừng hắn: " Tôi hận anh, hận anh sao không bị thiêu cháy đi giống như những kẻ năm ấy, sao không bị đạn xuyên thủng...."

" Vậy tại sao đêm hôm ấy, em lại không trực tiếp giết tôi hả, lưỡi dao kia đã đặt lên cổ tôi, tám năm trước em không thể nhưng tám năm sau nhất định em có thể. Em nói em hận tôi, em nói em muốn tôi chết vậy mà tại sao lại không giết tôi?" Nụ cười nhẹ có chút lạnh của hắn khiến cô tê dại, ánh mắt sắc bén kia như xuyên thẳng vào tâm can cô.

Cô không thể trả lời được, không có một lời giải thích nào mà cô nghĩ ra.

William nằm trên người cô, không chút ôn hoà, bàn tay nắm chặt cằm cô, hướng cô về phía hắn. " Nhiễm, em yêu tôi, yêu kẻ mà em hận không thể nhanh chóng đưa tới Địa ngục." Nếu không cô sẽ không mất đi tỉnh táo ngày trước, cô sẽ không mất đi bản chất vô tình của sát thủ.

" Tôi không có!" Cô phản bác, ánh mắt không còn bình tĩnh: "Trên đời này, ai tôi cũng có thể yêu chỉ riêng anh là không, tôi hận anh, hận anh."

Trên tay cô từ bao giờ đã xuất hiện một con dao, hướng thẳng xuống bả vai hắn mà đâm, máu bắn ra lan khắp chăn trắng.

Người kia cho dù bị đau vẫn cắn răng cười nhẹ, khoé miệng rỉ máu, " Đêm nào, em cũng đặt dao lên cổ tôi nhưng lại không ra tay. Đêm hôm nay, vì để che lấp đi cảm xúc của mình mà em mới hạ xuống. Nhiễm, thế này là thế nào hả?"

Đúng vậy, đêm nào ngủ bên cạnh hắn, cô cũng đều kề dao vào cổ hắn để xem mình có can đảm hạ dao hay không, tuy nhiên chưa một lần cô dám giết hắn. Nhưng hôm nay, lưỡi dao ấy đã cắm sâu vào bả vai hắn, sâu tới nỗi có thể thấy xương trắng lộ ra.

William loạng choạng đứng dậy, cả người ngã rập xuống ghế sofa bên cạnh, rút mạnh con dao ném xuống sàn, hắn không có ý gọi người vào giúp, chiếc áo khoác đen vứt trên sàn nhà được hắn mặc vào, cho dù có đau đớn thế nào, hắn vẫn cố cúi xuống để mặc quần, máu đã nhuốm da thịt hắn thành màu đỏ, từng bước khó khăn đi ra khỏi phòng. Cửa đóng hờ lại, Vân Nhiễm ôm gối ngồi trên giường.

Nếu như vết thương sâu và tình trạng máu chảy nhiều như thế, không cấp cứu được thì chỉ trong ba mươi phút thôi thì hắn sẽ chết. Nhưng tên kia lại chỉ im lặng thay đồ ra ngoài, hắn không sợ chết sao, hay sự tàn nhẫn của hắn đã ngấm sâu tới nỗi hắn sẵn sàng khiến bản thân mình bị đày đoạ.

Dưới lầu truyền lên tiếng kinh hãi của người giúp việc, bước chân vội vã vang lên.

" Nhanh gọi người tới cứu Hoàng tử!"

" Ngài ấy xảy ra chuyện rồi!"

Đêm hôm đó, cả lâu đài đều náo loạn. Còn người gây ra nó thì chỉ yên lặng đứng nhìn. Căn phòng được dọn sạch sẽ không hề có một chút gì thể hiện đêm qua ở đây đã xảy ra một vụ mưu sát.

Vân Nhiễm bị thủ hạ của William nhốt trong phòng tối ba ngày, tới ngày thứ tư thì cô bị bắt đưa tới Hắc Đế, việc sát thủ phản lại chủ nhân thì sẽ bị trừng trị nghiêm khắc. Chiếc roi dài có gắn móc nhọn nằm trên tay quản giáo kia rất kinh tởm. Thân ảnh Vân Nhiễm nhỏ bé quỳ giữa sàn lạnh ngắt.

Vút...

Roi đầu tiên quất thẳng vào người cô, móc nhọn khảm sâu cào rách da thịt. Cơn đau rút khiến cô cắn môi đến bật máu nhưng không dám phát ra tiếng rên rỉ.

Hai roi, ba roi... ba mươi roi...

Bộ đồ trên người rách rưới, da thịt cô bị đánh, bị cào cho biến dạng. Mỗi lần cô kiệt quệ ngã xuống thì lại phải nhịn đau quỳ thẳng dậy.

Năm mươi bảy roi.

Trên người không chỗ nào là lành lặn cả, mùi máu tanh ngọt bốc lên, chân tay cô đã mất hết cảm giác. Người cô khuỵ xuống sàn.

" Quỳ dậy!" Quản giáo lạnh lùng ra lệnh.

Vân Nhiễm từng nghe nói năm ấy, V khi phản lại tổ chức đã chịu chín mươi hai roi, hắn là đàn ông, sức khoẻ mạnh nhưng khi bước ra khỏi Hạ Sát thì đã đổ rập xuống.

Bây giờ, cô yếu ớt, mảnh mai như vậy nhưng vẫn phải trụ tới năm mươi bảy roi. Có lẽ chẳng cần tới sáu mươi thì cô cũng sẽ tắt thở mà chết.

Bàn tay nhầy nhụa máu chống dậy, lưng thẳng chống cự.

Vút...

Năm mươi tám...

Vút....

Năm mươi chín....

Vút...

Sáu mươi...

" Dừng tay!"

Cửa Hạ Sát bỗng nhiên mở ra, ánh sáng chói mắt nhìn cô khó chịu. Có một thân ảnh mặc tây trang đi vào. Cô đã từng nói, cho dù tên ác ma kia chỉ còn lại mẩu xương, mặt biến dạng thì cô vẫn nhận ra hắn. Lần này, cô không nhận sai.

Hắn sắc mặt có chút tái đi nhưng thần thái cao ngạo và lạnh lẽo ấy vẫn không thể bị ảnh hưởng.

Từng bước, từng bước tiến gần chỗ cô, máu tươi dưới giày da của hắn chính là máu cô. Bộ dạng thảm hại người không ra người, quỷ chẳng phải quỷ ấy nhất định sẽ khiến hắn hả dạ.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, mắt vô hồn tựa như con búp bê, khoé miệng giễu lên. Miệng hộc máu không nói gì cả. Đôi mắt xám đen kia sao lại đau đớn, thương tâm. Chắc cô bị đánh nhiều nên có chút mơ hồ. Cánh tay đầy vết thương của cô vẫn cố chống lấy thân thể.

Quần âu sạch sẽ kia chạm xuống máu tanh, hắn quỳ xuống trước cô, tay giơ lên nhưng không dám chạm vào cô. Chỉ sợ, chỉ cần lướt qua thôi, da thịt cô sẽ như bị xát muối vậy.

" Nhiễm!" Hắn khẽ gọi.

Cô câm lặng, cúi đầu xuống, tay rủ che đi mặt, nước mặt trượt dài xuống hai bên gò má, cả người run rẩy.

" Nhiễm!" Hắn vẫn tiếp tục gọi.

" Câm miệng! Đừng gọi tên tôi như thế! Cút đi! Anh giết chết tôi đi giống như năm ấy anh làm với những kẻ kia!" Cô gào lên, thanh âm đau đớn tới tận ruột gan.

" Trói tay tôi vào cột rồi thiêu chết tôi cũng được. Lấy súng bắn chết tôi cũng được. Anh dùng thủ đoạn gì giết tôi cũng được nhưng xin đừng, đừng gọi tôi như vậy! Tên ác ma tàn nhẫn, anh không xứng gọi tên tôi."

Cổ họng cô khô bỏng, càng nói càng đau, nước mắt mặn chát lăn xuống cổ, lướt qua vết thương khiến nó nhức lên. Cô nhịn đau, hai tay áp chặt vào tay, miệng gào thét.

Tại sao....

Tại sao lại bắt cô yêu hắn cơ chứ....

Tại sao hắn lại chính là kẻ đã giết cả nhà cô...

Tại sao...

Tại sao....

Tại sao lại là anh hả, William?

Hai mắt cô tối đi, cả người đổ xuống, bên tai vang lên tiếng hoảng hốt của ai đó.

Chúa, Ngài có ở đấy không, tôi biết tôi không xứng đáng được tới Thiên Đường đẹp đẽ kia của ngài nhưng ngài có thể mang tôi đi được không, xuống đi ngục cũng được, hãy đưa tôi rời khỏi nơi này.

————

Có những người khóc bằng nước mắt.

Có những người khóc bằng sự im lặng.

Có những người khóc bằng tiếng gào thét.

Còn có những người khóc bằng nụ cười...

Từ bao giờ, cái người kia đã chiếm lấy một phần trong cuộc sống của anh. Anh luôn muốn móc đôi mắt của cô ta ra để xem nó có thể biểu hiện được gì khác không ngoài sự hờ hững lạnh nhạt kia.

Anh muốn cầm dao cắt từng thớ thịt trên người cô để xem liệu ẩn giấu dưới từng lớp tế vào, mô, cơ kia có phải là sự tức giận mà cô luôn che giấu tám năm không.

Cô ta hệt như một con rối, anh bảo cô giết ai thì ngày mai nhất định cô sẽ đưa thủ cấp của hắn về cho anh. Anh bảo cô quyến rũ ai thì nhất định cô sẽ phô trương cái thân thể đẹp đẽ của mình để chiếm lấy.

Giống như đêm đó, cô xuất hiện trong một bộ dạng mà anh chưa từng thấy. Cô gái thanh khiết chỉ biết nhìn anh sợ hãi kia đã thay đổi, thân thể phát dục tới mức mê hoặc, chiếc váy đỏ kia bó lấy có thể tôn lên ba vòng hoàn mỹ.

Phải không, Nhiễm của anh đã phá kén trở thành con bướm đêm kiều diễm.

Bàn tay của Kay trượt trên bắp đùi trắng mịn của cô, ánh mắt có chút khó xử của cô hướng anh như đang cầu xin chỉ thị. Anh chỉ nhạt nhoà cười nhẹ.

Nhưng khoảnh khắc Kay bế bổng cô lên đưa ra khỏi phòng, cơn bực tức trong anh mới phát ra, li rượu nằm trên tay bị anh bóp nát, mảnh thuỷ tinh găm sâu vào lòng bàn tay hoà cùng với rượu mạnh thật chẳng dễ chịu chút nào.

Vết máu trên giường kia cũng khiến anh khó chịu. Đêm qua, hoá ra là lần đầu tiên của cô. Vậy người khiến cô chạm tới ranh giới, nếm thử trái cấm tình dục kia không phải là anh.

Cô ta cùng Kay đi Hawaii, những bức ảnh tình tứ của bọn họ được gửi về. Dưới bầu trời đầy sao, cô tựa trên vai Kay, nụ cười ngọt ngào mà anh chưa từng thấy trên môi cô thật chói mắt.

Ngày ấy, trong phòng bao cao cấp, anh sưu tư nhấm nháp chất nicotine đang chảy vào phổi mình. Bên cạnh là Vearly đang dùng ánh mắt thăm dò. Hắn cũng có một con búp bê châu Á đẹp đẽ bên cạnh mình suốt mười năm. Hắn đã từng khiến cho con búp bê đó bị dày vò kiệt sức, vỡ nát. Nhưng rồi hắn lại tu sửa nó, để nó nguyên vẹn bên cạnh mình.

" William, anh yêu cô ta ư?" Vearly rót một li rượu, nhàn nhã uống.

" Yêu ư?" Anh lạnh nhạt nhếch môi, khói trắng từ miệng nhả ra.

" Vậy cùng tôi cá cược nhé, ngày cô ta trở về, nếu anh không phát dục vọng với cô ta thì xem như anh vô tình. Còn nếu anh làm.... Câu trả lời nhất định anh biết."

Một người đàn ông như William, hắn làm tình cùng những cô ả khác đơn giản chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lí nhưng hắn sẽ không bừa bãi làm như vậy, hắn có sự tự chủ của mình. Tuy nhiên, nếu có người khiến hắn mất đi nó thì nhất định, đó không đơn thuần chỉ là phát tiết.

Và quả nhiên Vearly đúng, khi nghe thấy cô nói cô lấy lòng Kay, ngực của cô đã có người chạm. Sự ghen tị, tức giận đã chi phối cảm xúc của anh. Anh chỉ muốn xoá đi toàn bộ hơi thở của nam nhân khác trên người cô, khiến cô chỉ có thể là của anh.

Nhưng nơi ấy chảy ra máu, nước mắt cô rơi. Đó là lần đầu tiên.

Vui mừng, xúc động lan chiếm khắp cơ thể hắn.

Anh trước nay làm tình chưa bao giờ nhẹ nhàng nhưng hôm nay, anh đã ôn nhu khi luật động trên người cô. Đưa cô từ sóng lăn tăn cho tới thuỷ triều.

Cô tựa vào vai anh, hơi thở nóng ấm vờn nhẹ bên tai.

" Nhiễm!" Anh gọi tên cô.

Cô yêu mị trả lời.

Môi anh chạm vào trán của cô, nhè nhẹ thổ lộ. Tám năm qua, anh thực sự rất nhớ em. Nhớ đôi mắt luôm căm tràn lửa hận, nhớ sự sợ hãi khi ngồi trên người anh bị anh trêu đùa, nhớ dung nhan khi ngủ say tựa như tinh linh trên trời.

Nhiễm, phải em không? Người sẽ khiến anh mất mạng.

Anh thừa nhận, Emma nói đúng, tình yêu là độc dược. Mỗi đêm, lưỡi dao kia đều kề cổ anh, anh biết nhưng không hề muốn kháng cự. Nếu cô muốn thì anh sẽ tặng cô mạng này nhưng phải xem, cô có can đảm hay không.

Một đêm, hai đêm, ba đêm....

Chưa một lần nào, cô dám hạ quyết tâm giết anh.

Cô say giấc tựa nơi ngực anh, tay vòng ôm lấy eo anh, anh đặt tay nơi vai cô, nhẹ hỏi, " Nhiễm, em hận anh không?"

Cho dù kể cả trong giấc mơ, cô vẫn chống cự. Lông mày co lại, khoé môi mím chặt.

Hắn biết câu trả lời, cô hận hắn nhưng cũng yêu hắn.

Hắn đan tay vào tay cô, ngắm nghía đôi tay có vết chai vì dùng súng của cô, hôn xuống ngón áp út, " Nhiễm, anh yêu em!"

Ác quỷ thì luôn vô tình.

Ác quỷ thì luôn độc ác.

Ác quỷ thì luôn nhẫn tâm.

Nhưng không ai nói, ác quỷ cũng có thể  dịu dàng với thiên thần mà hắn trót yêu.

Nước mắt cô lã chã trên mặt, miệng phủ nhận, máu anh chảy xuống uốn lượn theo tay cô. Con dao kia khiến anh đau đớn nhưng một khắc ấy, trong đôi mắt của cô đã hiện rõ sự thương tâm, hoá ra, cô chưa từng trở thành một sát thủ đúng nghĩa.

Anh nén đau rút con dao, mặc đồ rồi mới đi ra khỏi phòng. Bả vai rỉ máu, sàn đá trắng từng giọt từng giọt.

Anh cười nhẹ, cả người ngã xuống.

Nhiễm!

Ba ngày hôn mê, ý thức anh đã gần như mất đi. Dường như có thân ảnh nào đó đang bị tra tấn, trong mộng cảnh, anh thấy, cả người cô là máu, da thịt trắng nõn kia bị cào rách. Anh chạy tới ôm cô nhưng thứ anh ôm được lại chỉ là ảo ảnh. Cô ngã rồi lại cố quỳ dậy.

Dừng lại đi, anh gào thét lên...

Hai tay anh cố bao bọc cô, che cho cô khỏi những trận roi đau đớn kia nhưng không thể.

Bất lực, tự trách, đau khổ...

Kí ức năm đó hiện về, bồn tắm đầy máu, mẹ anh nằm trong đó, cổ tay trượt trên thành. Người ta nói, một con người khi đã tự mình kết liễu bản thân thì khi chết, họ sẽ mỉm cười. Bởi vì họ xem cái chết là sự giải thoát của mình. Nhưng mẹ anh, đến lúc chết, vẫn không thể cười nổi.

" Will, con sẽ sống tốt phải không?"

Anh thấy mình bị vấp ngã, mẹ ở ngay bên cạnh anh, mỉm cười, " Will, đứng lên đi con. Lau nước mắt, đứng dậy."

Có một bàn tay ấm áp quen thuộc đặt lên má anh, anh ngẩng đầu lên, mẹ đứng trước mặt anh, đôi mắt không chút âu sầu mà chan chứa tình yêu thương. Tay mẹ xoa đầu anh, nụ cười hiền dịu thuở nào.

" Will, bố con không thể bảo vệ mẹ vì ông ấy thân bất do kỉ nhưng con thì có thể. Will, bao nhiêu năm qua, con đã trở nên mạnh mẽ. Người mà con yêu đang phải chịu tra tấn trong đau khổ. Nếu con không cứu cô ấy thì nỗ lực bao nhiêu lâu nay của con sẽ trở thành khói bụi."

Tỉnh lại đi, Nhiễm đang rất đau.

Tỉnh lại đi, cô ấy sắp đi rồi.

" Will, Nhiễm là người con yêu nhất phải không?"

Đôi mắt anh mở ra, đây là căn phòng ngủ quen thuộc, anh nhìn sang phía bên cạnh, không có cô.

Anh rút hết các thiết bị trên người, loạng choạng đứng dậy.

Thuộc hạ đi vào.

Anh gầm lên, " Cô ấy đâu hả?"

" Cô ta đã bị đưa về Hắc Đế."

Anh từng nghe về thủ đoạn độc ác của bọn Hắc Đế khi trừng phạt những sát thủ phản chủ. Nhiễm, nhất định sẽ rất đau khổ.

Máu của cô ở dưới chân anh, da thịt của cô bị cào nát. Cánh tay cô run rẩy chống cự. Anh muốn ôm lấy cô, giúp cô xoa dịu nỗi đau. Nhưng không dám. Anh muốn giơ tay lên gạt đi giọt lệ trên đôi mắt cô nhưng cũng chẳng thể.

Đôi mắt trong veo không chút oán hận nhìn anh, khoé môi cong lên nhè nhẹ.

" Nhiễm!" Anh gọi tên cô.

Cô gào thét bảo anh giết cô đi, bảo anh dùng cách nào cũng được, hãy giết cô đi. Cho dù chết cũng không muốn anh gọi tên cô.

Nhiễm, em đau lòng khổ sở sao?

Vậy tôi thì sao hả? Bao năm qua tôi chưa bao giờ dám rơi nước mắt. Bao năm qua kẻ ngoài nhìn tôi thấy tôi lãnh khốc nhưng chỉ tôi mới biết tôi cô đơn nhường nào. Nhiễm, em là tia sáng của đời tôi, tại sao lại vụt tắt.

Nhiễm, em nói tôi là ác ma nhưng sao em không hỏi tôi trước khi là ác ma tôi đã từng là thiên thần hay chưa?

Nhiễm, cả thế giới này có thể quay lưng lại với tôi nhưng chỉ riêng em là không thể. Nhiễm, tôi yêu em hơn bất cứ ai trên đời bởi vì em là mạng sống của tôi.

Ba tháng em nằm viện, vết thương trên người em đã khỏi hẳn. Nhưng em lại trở thành người vô hồn. Em không nói, không rằng ngay cả một ánh mắt cũng không chịu dành cho tôi.

Nhưng một ngày, em bỗng nhiên thay đổi. Em cười với tôi, em nhìn tôi, em ngủ cùng tôi. Em dùng vẻ mặt mà tôi mong mỏi ở em để lừa dối tôi. Thế lực của tôi bị tứ đại gia tộc đàn áp, tôi quay cuồng trong sự tức giận, điều khiến tôi thanh thản nhất chính là trở về nhà có em. Nhưng Nhiễm, nụ cười của em, mấy phần dành cho tôi.

Ngay cả lúc lên giường, em cũng nhiệt tình hơn trước. Em chủ động hôn tôi, ôm tôi, em mang hết thảy sự dịu dàng của mình đáp ứng tôi.

Nhiễm, tôi biết, em tiêm độc vào người mình để hạ độc tôi. Em biến thành vật dẫn độc, hoan ái cùng tôi.

Mỗi tách trà em đưa tôi đều có thêm độc, nó đắng nghét nhưng tôi vẫn mỉm cười chấp nhận uống hết bởi vì em làm cho tôi.

Nhiễm, ác ma đã bị lừa, bởi chính thiên thần mà hắn yêu.

Em lén tới Trung Quốc, tự cho tay vào tròng của Bạch Niên Vũ.

Em trở thành tình nhân của hắn.

Em biết chip độc mà tôi cấy vào người em là giả nhưng em vẫn diễn như thật.

Em cắt cổ tay khi biết trong người mình mang giọt máu của tôi.

Tôi cứu em ra, trước mặt tôi, em dùng mảnh vỡ thuỷ tinh đâm vào bụng mình để kết liễu đứa con của chúng ta.

" Nghiệt chủng, nó là nghiệt chủng."

Nhiễm, em thoả mãn không? Độc tàn phá cơ thể tôi, như điều em muốn.

Nhiễm, em hài lòng không? Đứa con của chúng ta bị em giết chết rồi. Đó là báo ứng phải không.

Nhiễm, em hạnh phúc không?

Ác ma đã bị giết bởi đôi tay của thiên thần mà hắn si mê.

Tôi đuổi em đi vì tôi biết, thời gian của tôi không nhiều. Kết cục của trận chiến ấy, tôi cũng sớm biết, tôi thua rồi, thua trong tay người con gái mà tôi yêu nhất.

Erik hỏi tôi vì sao kháng cự mà không đánh trả, hắn nghĩ tôi giả vờ nhưng Nhiễm, em đứng ở trong hành lang tối kia nhất định sẽ biết phải không?

Cơ thể tôi tàn tạ như thế nào rồi.

Nhiễm, tại sao lại cứu tôi? Tôi chết thì đúng ý em mà.

Nhiễm, thực ra, em cũng yêu tôi nhiều như tôi yêu em phải không?

Nhiễm, những nụ cười mà em dành cho tôi, phải chăng trong đó có thật lòng.

" Nhiễm, đừng để tay tôi dính máu thêm nữa nhé, như vậy thì kiếp sau tôi mới có thể đầu thai nhanh tới tìm em." Trước khi tước súng của em, tôi đã mỉm cười dặn em như vậy.

Tôi hướng súng về phía Kelly, nhưng mà khẩu súng này làm gì có đạn.

Bạch Niên Vũ, chúng ta đều không thể vô tình như Emma đã nói.

Anh có Kelly của anh.

Tôi có Nhiễm của tôi.

Ngực trái tôi bị viên đạn mà người tôi yêu nhất bắn. Nhưng ít ra, người ấy vẫn còn nói yêu tôi.

Nhiễm, sao ngốc vậy?

Nhiễm, chạy đi, nơi này sắp nổ rồi.

Nhiễm, đừng để anh cô đơn được không?

Nhiễm, em nói anh là ác ma nhưng anh nghĩ mình đã không phải nữa rồi.

Anh không hề giết bố và bà nội. Anh để họ ở căn nhà năm đó mà mẹ và anh đã từng sống.

Nhiễm, anh đã có thể bắn ba viên đạn ấy vào tim của Vincent nhưng anh đã không làm.

Nhiễm, anh không vô tâm, độc ác, tàn nhẫn nữa...

Em hết hận anh được không?

Nhiễm, toàn tâm toàn ý yêu anh được rồi chứ?

****

Trong đống đổ nát sau vụ đánh bom đó, cứu hộ đã tìm được hai thi thể. Một là hoàng tử William và một người con gái. Bọn họ nắm tay nhau thật chặt.

Hoàng tử William chính là kẻ đã gây ra vụ đánh bom hướng về phía hoàng gia Anh quốc.

Cảnh sát tìm được ở lâu đài của anh ta những chứng cứ phạm tội quan trọng.

Nhưng không ai tiết lộ, ở căn phòng ngủ của anh ta, có một bộ đồ âu phục cao cấp, bên cạnh là chiếc váy cô dâu màu trắng đẹp đẽ. Hộp nhẫn kim cương đắt tiền đặt ở trên bàn. Và một bức tranh được vẽ rất cẩn thận, người con gái ấy có đôi mắt thật đẹp nhưng đượm chút buồn, tuy nhiên, nụ cười ngọt ngào trên môi cô đã khiến cho dung mạo cô sáng hơn. Đó là phần bị giấu mất trong vụ án năm ấy.

Trên bờ biển cát vàng, nước xanh thẳm, sóng lăn tăn gợn bọt trắng xoá. Có một đôi tình nhân trẻ tay đan tay, khoé miệng mỉm cười. Hoàng hôn rực rỡ nhuốm màu chân trời, người đàn ông hôn nhẹ lên trán người phụ nữ.

" Nhiễm!"

" Will!"

" Đợi anh nhé!"

" Đợi em nhé!"

——— William - Vân Nhiễm ———