Tổng Tài, Phu Nhân Lại Bỏ Trốn Rồi

Chương 121: Ngoại truyện: William - Vì sao lại thành người như vậy ?




Trong trí nhớ lúc anh còn nhỏ, khi chưa trở thành hoàng tử nước Anh thì mẹ luôn luôn có một nụ cười rất rạng rỡ. Mỗi tối, mẹ thường xoa đầu anh rồi kể cho anh nghe về chuyện tình của bố và mẹ.

Mẹ nói, mẹ rất yêu bố, bố cũng rất yêu mẹ.

Anh hỏi lại, " Vậy bố của con ở đâu?"

Những lúc ấy, nơi khoé mắt của mẹ sẽ ánh lệ, " Bố vẫn luôn ở bên con."

Năm anh tám tuổi, vào sinh nhật của mình, anh đã ước được một lần gặp bố. Và anh đã gặp được.

Bố khác xa với tưởng tượng của anh, bộ âu phục màu đen tuyền sang trọng, anh đã từng rất nhiều lần thấy ông ấy ở trên TV, Thái tử của nước Anh cao quý. Khi nhìn thấy anh, bố đã lấy bàn tay ấm áp của mình xoa đầu anh, " Will, ta là bố của con."

Dường như mẹ không vui, từ khi mẹ trở thành công nương, anh rất ít khi thấy mẹ cười. Từ bao giờ đôi mắt đen luôn luôn ánh lên sự vui vẻ ấy đã bị nhuốm đầy nỗi buồn sâu thẳm.

" Will, không có mẹ ở bên, con sẽ tự mình sống tốt chứ?" Một ngày nọ, mẹ bỗng nhiên hỏi anh câu hỏi đấy.

Từ lúc sinh ra, anh đã được giáo dục nghiêm khắc. Nếu đi đường vấp ngã, mẹ sẽ không bao giờ đỡ anh như bao người mẹ khác.

" Will, tự đứng dậy, lau hết nước mắt đi." Mỗi lần như thế, mẹ đều sẽ lẳng lặng nhìn anh và nói như vậy.

Cũng từ đó, anh đã tự hình thành nên tính tự lập.

Anh vẫn còn nhớ, có lần anh đánh nhau với bạn trong lớp chỉ vì hắn nói anh là đứa con hoang. Lúc mẹ tới, mẹ chỉ xin lỗi, dẫu cho mẹ không hề làm sai điều gì cả.

" Will, trên đời này, chúng ta luôn là người có lỗi." Đêm hôm ấy, mẹ vừa rửa vết thương cho anh, vừa dịu dàng nói. " Đừng bao giờ để những điều viễn vông gì khiến cho con mất kiểm soát, con người ta hơn nhau ở cách mà ta che giấu bản thân mình."

Anh đã thấm thía những lời mẹ nói, anh khác những đứa trẻ khác, suy nghĩ, tâm tư của anh đều rất trưởng thành. Nhưng khi anh được mẹ hỏi câu ấy, anh vẫn có chút lo sợ, lo mẹ sẽ rời khỏi anh.

" Không có mẹ, con sẽ sống tốt?" Mẹ nhìn anh, nhấn mạnh lại câu hỏi.

" Con sẽ sống tốt." Anh cắn răng trả lời, đó là lời nói dối khiến anh ân hận nhất. Bởi chỉ ba ngày sau, mẹ anh đã cắt cổ tay tự tử.

Bồn tắm đầy máu đỏ, mẹ nằm trong đó, ngay cả khi chết mà vẻ buồn rầu của mẹ vẫn không biến mất. Thế nhưng, Nữ hoàng kia lại chỉ im lặng đứng nhìn rồi bật lên những lời cay nghiệt, người bố mà anh tôn trọng kia lạnh lùng thông báo: " Công nương Emily bị bệnh nặng, qua đời."

Lúc ấy anh đã phát điên, gào thét lên đối diện với bố, " Mẹ không phải bị bệnh, mẹ là vì uất ức, gò bó mà chết, mẹ là do các người hại." Anh đã từng thấy mẹ uống rất nhiều thuốc trầm cảm, anh từng thấy nước mắt mẹ rơi khi bị Nữ hoàng chỉ trích ngay trước mặt các quý tộc cao sang kia.

" Mẹ, tại sao mẹ lại muốn vào hoàng gia?"

" Mẹ không muốn một chút nào, mẹ ghét những quy định gò bó của bọn họ, mẹ không thích việc mình làm hành động gì cũng bị người khác đánh giá."

" Nhưng trong máu của con chính là dòng máu cao quý ấy, bố con là Thái tử, ông ấy không thể chịu một điều tiếng nào cả, cho dù mẹ không muốn cũng phải bước chân đó vào đó, vì con và cũng là vì bố con."

Năm anh mười một tuổi, anh đã hiểu được cái gì gọi là lạnh nhạt vô tâm. Người hoàng gia vì muốn bảo trụ địa vị của mình mà đã đưa anh tới gia tộc Krisen để làm con tin. Anh cười nhạt, một nụ cười mà đứa trẻ mười một tuổi không nên có.

" Will, chắc cháu biết, mình mang thân phận gì rồi đúng không?" Người phụ nữ cao sang kia vừa nhìn thấy anh đã hỏi ngay câu đó.

" Là con tin." Anh lạnh nhạt trả lời.

" Cháu có hận hoàng gia không?" Bà ta lại hỏi anh.

" Hận."

" Nói ta nghe, tham vọng của cháu là gì? Trở thành một thằng hoàng tử yếu đuối hay kẻ mang quyền lực sát sinh?"

"...."

Nữ công tước nổi danh của Anh quốc, Emma Krisen đã đặt cho anh một câu hỏi khiến anh phải mất tới hơn hai năm mới trả lời được.

Anh muốn trở thành kẻ mang quyền lực.

Ba năm ở gia tộc Krisen ấy, anh đã quen biết thêm một người. Cậu ta chính là đứa con của Emma, trái ngược hoàn toàn với bà mẹ với thần thái lạnh lẽo kia thì hắn có vẻ hiền lành và có phần yếu đuối.

" Will, cậu đừng nghe những gì mà mẹ tôi dạy, bà ấy sẽ biến cậu thành ác quỷ đấy." Lần đầu tiên gặp mặt, Erik đã giữ tay anh lại và nhỏ giọng nhắc nhở.

Ác quỷ ư, anh thật muốn biết ác quỷ là như thế nào.

Anh cũng đã từng chịu trừng phạt, bị nhốt trong căn hầm với lớp sàn thuỷ tinh ngăn cách một hồ cá ăn thịt lớn. Khi nhìn thấy những con cá kia, anh đã thực sự sợ hãi.

" Erik, cậu thường bị nhốt ở nơi đó sao?" Anh hỏi.

" Nhốt ư? Tôi cũng không biết thế nào là nhốt nữa, từ năm tôi năm tuổi, mẹ tôi đã để tôi ở đó." Erik trả lời, dường như việc đối mặt với những con cá khủng khiếp ấy đối với cậu ta đã như một thói quen rồi.

Thường tới lâu đài Krisen chơi thì có một cô bé ít hơn anh và Erik bốn tuổi. Lần nào gặp cũng đều bám lấy tay của cậu ta. Cô bé đó tên là Tris, em họ của Erik. Và đặc biệt, anh nhìn ra một điều ở cô bé kia, nó muốn Erik là chồng của nó, không phải một tình yêu giữa anh trai và em gái, cũng không phải là trò chơi gia đình bình thường, đó là một sự cố chấp cuồng si mà một đứa trẻ chín tuổi không nên có.

" William, sau này em sẽ cưới Erik, cùng anh ấy bước vào lễ đường, nhận lời chúc phúc từ các thiên sứ tình yêu." Tris từng nói với anh như vậy.

Anh chỉ cười nhẹ, " Tris, điều đó không thể, Erik là anh họ của em, hai người chảy cùng với nhau một dòng máu."

Tris tức tối hừ mũi với anh, " Không phải. Bọn em có thể yêu nhau. Cái đầu gỗ như anh thì biết gì về tình yêu chứ!"

Anh im lặng, thầm suy nghĩ, yêu ư, anh không muốn thử.

" William, nếu muốn trở thành kẻ mạnh thì bản thân phải không có một điểm yếu nào. Đặc biệt là tình yêu, đừng sơ sẩy mà ngã vào, nó chính là điểm trí mạng trên con người tưởng chừng đã hoàn mỹ của chúng ta." Emma từng nói với anh như vậy.

Erik cũng được giáo dục như anh, mỗi lần như vậy, cậu ta chỉ buồn rầu cúi gằm mặt, " Mẹ trước đây không như vậy. Bà ấy cười rất nhiều chứ không phải luôn lạnh lùng. Bà ấy có tình yêu chứ không vô tâm như bây giờ."

Hoá ra, để trở thành một kẻ chi phối quyền lực trong bộ máy quyền lực của nước Anh, người phụ nữ kia đã đánh đổi cả tình yêu một đời của mình.

Một ngày nọ, anh được bà ta tặng một con chó nhỏ rất đáng yêu, anh cũng thực thích nó. Tuy nhiên khi nhìn thấy anh cùng chơi với con chó ấy, Erik đã thất thần rồi hoảng sợ nói với anh, " Đừng, đừng để bà ấy lừa, rồi sẽ có một ngày bà ấy đưa súng về phía cậu, bắt cậu tự tay giết nó."

Và ngày ấy quả nhiên đến thật, khẩu súng ấy như khối than nóng đặt trên tay anh, khiến anh bỏng rát vô cùng.

" William, nếu muốn mạnh hơn thì việc đầu tiên mà cháu nên làm là chặt đứt hết tất cả mọi thứ nguy hại đối với cháu."

Anh đã thực sự nổ súng giết chết con chó nhỏ đó, không phải anh không có tình cảm với nó mà là do tham vọng của mình. Emma nói đúng, anh không nên có một thứ tình cảm gì cả.

Năm anh mười bốn tuổi, vào cái khoảnh khắc anh nhìn thấy bình nước nóng đổ lên người của Erik, anh mới biết được sự tàn độc của người kia là như thế nào.

Cậu ta nằm trên sàn, bờ môi tím tái, lưng vì bỏng mà rỉ máu thấm đỏ.

Người mẹ ấy chỉ lạnh lùng dương đôi mắt cao ngạo của mình để nhìn đứa con ruột thịt đau đớn.

Bất chợt, anh nhớ tới mẹ mình, liệu khi anh bị bỏng như thế này, mẹ sẽ như thế nào?

Có một điều mà anh được tiết lộ, Erik không có phản ứng với thuốc mê hay thuốc gây tê gì cả. Những tháng ngày trong bệnh viện điều trị là những nỗi đau xiết gào. Và nguyên nhân khiến cậu ta như vậy cũng chính là mẹ của cậu ta.

"Mẹ đã đưa một con chip vào cơ thể tôi khiến nó tê liệt hoàn toàn dây thần kinh của tôi." Cậu ta đau khổ nằm trên giường bệnh, cố gắng nói.

" William, đừng nghe những gì mà mẹ tôi dạy, nó sẽ khiến cậu trở thành con người độc ác như bà ấy."

Năm đó, Erik về Trung Quốc, anh trở lại Hoàng gia. Ba năm bị bắt làm con tin ấy đã khiến anh tôi luyện mình. Anh dùng vẻ mặt vô dụng của mình để đánh lừa bọn họ. Chen chân vào thế giới ngầm, lập nên một thế lực riêng cho mình. Anh đã ngỡ, tất cả thực hoàn mỹ cho tới khi, anh gặp một người con gái. Đó là nét bút phá hỏng toàn bộ bản kế hoạch hoàn hảo của anh.

Năm ấy, anh hai mươi lăm tuổi, đế chế hắc đạo của anh đã ngang tầm với các thế lực lớn trong thế giới ngầm.

Vân gia kia đắc tội với anh, anh diệt sạch bọn họ, chỉ duy nhất một người.

Cô ta có một đôi mắt rất đẹp, trong trẻo nhưng phảng chút u buồn giống như đôi mắt của mẹ anh. Anh không hiểu tiếng Trung Quốc nhưng anh vẫn phần nào hiểu được ý của những lời mà cô ta uất hận nói với anh.

Rồi sẽ có ngày tôi tự tay giết anh....

Người ta nói, để địch bên cạnh mình là ngu ngốc nhưng anh vẫn để cô ta lại.

Năm ấy cô ta mười bảy tuổi nhưng sâu trong đôi mắt đã hằn lên thù hận giống như anh năm nào. Ngoại trừ lần bị anh bắt kia cô ta mở miệng nói chuyện với anh thì tất cả khoảng thời gian sau đó, cô ta đều im lặng hệt như một người câm.

Anh trêu đùa cô ta, để cô ta ngủ cạnh mình, cũng cố tình để cô ta biết được, ở dưới gối của anh có một con dao. Quả nhiên cô ta đã làm thật, con dao sắc bén ấy đặt nơi cổ anh, máu chảy xuống chiếc gối lông ngỗng trắng muốt như những đoá hoa lệ đẹp đẽ. Chỉ có một điều, cô ta không thể giết anh được bởi trong một thoáng do dự, anh đã đẩy cô ta xuống. Đó chỉ là một thiếu nữ thì làm sao dám giết người cơ chứ.

" Nếu muốn giết tôi thì trước hết cô hãy trở thành một sát thủ thật giỏi, thật vô tâm, tàn nhẫn." Anh bóp mạnh cằm cô ta, lạnh lùng nói.

Đôi mắt kia vẫn còn quá non nớt để lừa được anh.

" Có muốn giết được tôi không?" Anh hỏi cô.

Cô gái kia đã dùng ánh mắt để nói, cô muốn băm vằm xương anh.

" Được." Anh tà mị cười lạnh.

Ngày hôm sau, anh đã đưa cô ta tới tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới - Hắc Đế. Để trở thành một sát thủ của nó thì cũng phải trải qua rất nhiều thử thách khắc nghiệt. Một trăm người được tuyển vào thì nhiều nhất cũng chỉ có hai mươi người trở ra. Anh muốn xem, ý chí giết anh của cô ta như thế nào.

" Nhớ cho kĩ một điều này, tôi tên là Vân Nhiễm, rồi sẽ có một ngày tôi tự tay giết chết anh." Cô ta trước khi vào đó đã nói với anh như vậy, không ngờ, khi cô ta mở miệng sau hơn năm tháng bị giam cầm ấy lại là lời khẳng định sẽ giết anh.

" Tôi chờ đợi." Anh đáp ứng cô, " Cố sống sót mà trở về đây giết tôi."

Tám năm, không dài cũng không ngắn, cuộc chiến quyền lực cũng đã nổ ra. Lần này, anh đã gặp lại một người bạn cũ, Erik Krisen hay anh nên gọi là Bạch Niên Vũ nhỉ. Vẻ ngoài hiền lành kia đã bị thay thế bởi sự lạnh lùng từ trong cốt tuỷ. Anh bạn thường hay khóc lóc kia đã trở nên vô tình.

" Quả nhiên anh đã trở thành ác quỷ." Hắn ta nhếch mép cười nhìn anh.

" Từ khi tôi được gửi tới Krisen thì đã hoá ác quỷ rồi." Anh cũngg nhiệt tình đáp lại.

Đúng vậy, ngay từ khi anh thấy sự vô tâm của những người kia, anh đã hoàn toàn biến thành ác quỷ.

Không chỉ gặp lại Erik mà anh còn được tái ngộ một người nữa. Tám năm rèn dũa trong lò sát thủ, cô gái năm nào đã khác rồi. Vẻ mặt lạnh lùng sâu trong đôi mắt cho tới vẻ mặt. Sát thủ thì nên che giấu cảm xúc của mình, cô ta đã làm được, mà còn làm rất tốt. Nhiễm của anh đã khác rồi. Thay vì dùng đôi mắt kia tràn đầy lửa hận để nhìn anh thì cô lại dùng thẳng hành động. Khẩu súng kia cũng thật hợp với cô, chĩa về phía anh thật là bạo.

" William, tôi tới hoàn thành lời hứa năm nào!"

Nhưng mà cô gái ạ, em đã nhầm mất rồi, tôi là người tạo ra em, sẽ hiểu được em như thế nào....