Tổng Tài, Phu Nhân Lại Bỏ Trốn Rồi

Chương 101: Bảy ngày mất tích (2)- Hạ sát




Có một số người không hoàn toàn giống như chúng ta nghĩ một chút nào. Ở dưới ánh mặt trời, họ là thiên thần với nụ cười rươi rói nhưng khi đêm xuống, bóng tối phủ lên vạn vật, nụ cười tươi ấy sẽ sớm bị thay bằng cái nhếch mép đầy kiêu ngạo.

" Vincent, lần này là muốn đứng về bên nào?" William nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình, bao nhiêu năm che giấu, cuối cùng cậu em này của hắn đã lộ bản chất.

Vincent cười nhẹ, phẩy tay, " William, chúng ta cùng máu mủ mà."

William nghe xong thì cười khẩy, máu mủ ư, hừ, " À. Nói đi, muốn gì?"

" Ba phần bảy địa bàn ở châu Âu của anh chuyển sang tôi." Vincent không kiêng dè nói ngay.

William nhướng mày, bạc môi khẽ mấp máy. " Anh tưởng chú sẽ chọn tình yêu chứ."

" Tình yêu ư? Đứng trước lợi ích và tình yêu, tôi nghiêng về lợi ích." Vincent đôi mắt bắn ra hàn quang, giọng điệu hơi lạnh.

" Được thôi." William cười, hướng tay về phía hắn, " Em họ, hợp tác vui vẻ!"

Vincent bắt tay William, khoé môi cười nhạt.

" Anh nghĩ trận chiến này, khả năng thắng bao nhiêu?"

" Cả hai bên đều bất lợi, chẳng đoán trước được."

Vincent gật đầu, đối diện với đôi mắt hai màu của William, hắn biết, anh họ của hắn, cũng đang giả bộ mà thôi.

Vincent thả tay ra, đút vào túi quần, tắt đi máy nghe lén trong đó.

William nhìn thấu hết hành động của Vincent, không đúng, người em họ này chính là cố tình khiến cho anh thấy được.

" Vincent, đừng nói dối nữa, nói ra điều kiện đi."

Vincent cười, cầm lấy lu rượu đỏ ở trên bàn, nhấp môi rồi thở dài,  " Thứ mà tôi muốn chính là...."

—-

Vincent bước ra khỏi cổng biệt thự, đi tới chỗ xe mình, nhìn người bên trong.

" Cô cảm thấy thế nào?" Anh ta thản nhiên hỏi.

Mục Tử Kì âm trầm nhìn, cuộc đối thoại vừa rồi, cô cũng nghe rõ.

" Hắn không tin tưởng anh."

Vincent nhướng mày, nụ cười như có như không trên môi, " Một kẻ thành tinh như hắn thì sao mà trúng kế được cơ chứ."

Mục Tử Kì không nói gì.

" Lần trước cô hỏi tôi, nếu như xảy ra trận chiến kia, tôi sẽ đứng về ai đúng không?" Vincent nói.

" Ừ, lúc đó anh không trả lời." Mục Tử Kì gật đầu.

" Tôi cho cô trả lời nhé, tôi đứng về phía cả hai bên."

Mục Tử Kì nghe xong câu trả lời, ánh mắt sắc nhọn nhìn Vincent, " Anh đã giao dịch cái gì với bọn họ?"

Vincent cười lớn, " Cái gì ư? Đó chính là tính mạng của tôi."

———

Người hầu gái đưa đồ ăn tới cho Tiêu Tiểu Diệp, vừa mở cửa ra, ngạc nhiên.

Cô gái trong phòng ngồi biếng nhác trên ghế dựa, trên tay là cuốn sách nhân văn, không có chút biểu hiện gì là người bị giam cầm cả.

" Tiểu thư, ăn cơm." Cô ta soạn thức ăn ra bàn, Tiêu Tiểu Diệp liếc mắt nhìn cô ta.

" Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?" Cô đặt sách xuống bàn, ngồi ngay ngắn lại.

" Mười bảy." Cô hầu gái trả lời ngắn gọn.

Vậy là đã qua hai ngày rồi.

" À..." Cô khẽ nói.

Ánh mắt vẫn quan sát cô hầu gái, trên người cô ta, có một cây gậy màu đen dài, cô nghĩ nó là dùi cui điện. Hơn nữa, vết chai trên tay cô ta chính là vết chai của những người hay bắn súng. Cho nên, cô vẫn là không thể đào tẩu được.

Cô gái kia dọn xong thì đi ra khỏi phòng.

Tiêu Tiểu Diệp nhìn bàn thức ăn trước mặt, đều là đồ Tây, cô ăn đến chán. Nhưng có một thứ hấp dẫn ánh nhìn của cô, dưới đĩa bít tết kia có lòi ra một mảnh giấy nhỏ. Cô rút ra.

" 3-5-7-7-9-0."

Dãy số ghi trên tờ giấy khiến cô tò mò. Đây là biểu thị cho cái gì?

Khoan đã, cửa phòng là cửa mật mã, vậy đây là mật mã ư?

Nhưng người đưa nó cho cô là ai...

Cô cất hết suy nghĩ vào lòng, mật khẩu mật mã gì thì cũng phải ăn đã.

Lúc cô ăn xong, cô hầu gái kia xuất hiện.

" Tử đằng mùa này không được đẹp nữa." Cô ta vừa dọn bát đũa, vừa nói.

Tiêu Tiểu Diệp nhìn cô ta, tử đằng, là anh sao?

" Cô là người của anh ấy?"

Cô hầu gái kia đẩy xe ra, trước khi đi còn quay lại nhìn cô lắc đầu.

Tiêu Tiểu Diệp có chút thất vọng.

" Tôi là người của hoàng gia Anh quốc." Cô hầu gái kia nói nhỏ.

****

Máu tanh hoà cùng với sàn đá trông thật nhức mắt. Trên sàn, người đàn ông quỳ gục, cả người đầy vết thương.

" Tao nói một câu an bình thôi nhé, mày có chịu khai hay không?" Bạch Niên Vũ ngồi xổm trước mặt hắn, trên tay cầm một cây gậy sắt, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.

Tên kia nhìn mặt anh, cười lớn, " Mày giết tao cũng chẳng moi được gì đâu."

Bạch Niên Vũ cười nhạt, sao cứ thấy cái câu nói này quen quen nhỉ....

" Thần Tự, trước đây có ai từng nói câu này với gia rồi sao?" Anh quay sang phía Thần Tự, ung dung hỏi.

" Nhiều người nói quá rồi, không xác định được." Thần Tự trả lời.

À, Bạch Niên Vũ quay về nhìn người ở trên sàn kia, chọc cây gậy vào vết thương nơi bả vai hắn, " Mày nghe thấy chưa, nhiều thằng nói như vậy mà cuối cùng thì chủ bọn nó vẫn phải làm mồi cho cá nhà tao ăn đấy."

Tên kia cắn chặt răng nhịn đau.

Ánh mắt của Bạch Niên Vũ chuyển tối, anh ném mạnh cây gậy xuống sàn, " Mày xem, lâu này tao hiền quá nên bọn chúng mày mới nghĩ tao ăn ngày chỉ biết mở mồm tán gái, bây giờ tao phải khiến bọn mày nhớ lại chút đã."

" Thần Tự, đưa cho gia con rắn kia tới đây." Bạch Niên Vũ chỉ tay về cái chuồng kính nơi có con rắn độc đang quấn mình trên thân cây.

Vakka đứng bên mà tái mặt, con rắn ông nuôi làm cảnh vậy mà bị cái người này....

Thần Tự đập vỡ cửa kính, bắt rắn đưa tới cho Bạch Niên Vũ.

Bạch Niên Vũ nhìn con rắn trên tay, thấy nó đang định giương nanh cắm anh thì anh đã nhanh chóng bắt lấy đầu nó.

" Rắn Taipan luôn này." Anh cười cười.

Mấy thủ vệ đứng nhìn thì xanh mặt, lần đầu có người bạo gan như này.

" Từ năm tao năm tuổi đã chơi với đủ loại rắn độc rồi, tao lạ gì con Taipan này. Nghe nói, một vết cắn của chúng có thể giết 100 người hay 250.000 con chuột đấy." Anh vuốt cái thân rắn dài, khẽ cười.

Cái tên nằm bê bết máu trên sàn bị Thần Tự xách dựng lên, hướng mặt về Bạch Niên Vũ.

" Nào, chúng ta cùng thảo luận một chút." Bạch Niên Vũ để con rắn quấn lên cổ tay mình, thản nhiên xem như nó là một con rắn nước nhỏ, không e ngại nó cắn. Anh lấy cái ghế bên cạnh, kéo lại chỗ mình, ngồi xuống.

Ánh mắt màu hổ phách tuyệt mĩ nhìn chằm chằm tên kia, " Tao đếm từ 1 đến 10, mày khai rõ cái địa điểm đó cho tao. Nếu hết mà mồm vẫn đóng kín thì tao sẽ xem thử nọc rắn này như thế nào."

Tên kia cười khẩy, " Mày nghĩ là tao sẽ khai sao, đến chết tao cũng không khai."

Bạch Niên Vũ cười, " Tao không hề nói là thử lên người mày."

Cửa phòng đột nhiên mở ra, hai người vệ sĩ đem theo một người đi vào.

Tên kia nhìn thấy thì tái mặt.

Cô gái kia ánh mắt hoảng loạn nhìn xung quanh, thấy tên kia thì kêu thất thanh: " Anh trai!"

" Mày muốn làm cái gì?" Tên kia không nhịn được, hét lớn.

Bạch Niên Vũ nhìn hắn, " Tao đương nhiên là đang thử nọc rắn. Đối với người trưởng thành, 45 phút thì sẽ tử, vậy còn với một đứa con gái mười sáu tuổi thì sao?"

Tên kia giãy nảy, " Mày, không bằng cầm thú!"

" Cầm thú ư? Sự nhân từ của tao vốn đã bị chúng mày xé rách." Bạch Niên Vũ lạnh lùng. " Bắt đầu nhé!"

1....

Con rắn càng ngày càng tiến gần tới cô gái kia.

2...

Tên kia vẫn không chịu hé môi, ánh mắt long sòng sọc nhìn Bạch Niên Vũ.

3....4...5

Tốc độ đếm nhanh hơn, con rắn lè cái lưỡi dài.

6...7....8...

Bóng dáng cao lớn của Bạch Niên Vũ đã đứng trước cô gái kia.

9....

Anh hô lớn hơn,  kéo con rắn xuống đặt vào gò má của cô ta.

" Tôi nói!" Tên kia không chịu được nữa, hét lên.

Bạch Niên Vũ dừng lại, xoay người, " Khai từ đầu chẳng phải hơn sao."

Tên kia cắn răng, " Là ở phía đông thủ đô của Nga, ở nơi đó có một căn cứ ngầm cũ của quân đội Nga."

" Tao có nên tin mày không?" Bạch Niên Vũ nói.

" Tất cả những gì tôi nói đều là thật. Cầu xin anh, hãy tha cho con bé!" Hắn gật đầu lia lịa.

Bạch Niên Vũ nghe được lời khẳng định, chờ người tìm vị trí, xác định được đúng thì an lòng.

" Vốn dĩ tao có làm gì cô ta đâu." Anh thản nhiên.

Tên kia thì ngây người, không tin vào những gì mình nghe...

Cô gái mấy phút trước còn sợ hãi hoảng loạn kia bỗng nhiên tươi cười. Xé tấm da giả trên mặt mình, để lộ khuôn mặt sắc lạnh đong đầy ý cười.

" Anh trai!" Bối Lạc Hà Vân bộ dạng đáng thương gọi lại.

Tên kia biết mình bị trúng kế, gào thét.

Đoàng....

Tên kia bị một viên đạn đục thẳng vào đầu, chết tức khắc.

Bạch Niên Vũ nhìn Chấn Tưởng Dạ nãy giờ im lặng như thóc xem kịch vui, thế mà bây giờ lại rút súng ra bắn chết tên kia.

" Hắn ồn ào quá!" Chấn Tưởng Dạ xoa xoa huyệt thái dương, giống như bản thân vừa rồi chỉ là bị muỗi vo ve bên tai, không nhịn được mà đánh một nhát đi đời nhà ma.

Bối Lạc Hà Vân lấy hết da mặt xuống, đi tới bên cạnh Vakka, " Ông có cảm thấy bản thân mình bỗng nhiên hạnh phúc hẳn không?"

Vakka nãy giờ chân run lẩy bẩy, nhìn mấy cái người này hạ thủ mà sợ hãi, nghe được câu hỏi của cô thì gật đầu.

" Bạch Niên Vũ, ân tình tôi nợ anh xem như hôm nay trả đủ." Bối Lạc Hà Vân nói với Bạch Niên Vũ.

" Lần này cảm ơn cô!" Bạch Niên Vũ không mặn không nhạt nói.

Bối Lạc Hà Vân định rời đi, nhưng nhìn thấy cái khuôn mặt chán đời của người nào đó, không nhịn được trêu chọc.

" Cháu nhỏ, bị gái bỏ nên hận đời sao?"

" Cô lượn nhanh đi!" Chấn Tưởng Dạ khuôn mặt như bị ai thiếu nợ nhìn Bối Lạc Hà Vân.

" Đúng là không có tiền đồ, bị gái xọc một miếng thì thù lại cả nửa thế giới." Cô ta bĩu môi.

" Cô còn không mau lăn đi chỗ khác cho tôi, nể tình cô là dì nhỏ của tôi nên mới tha cho cô lần này đấy." Chấn Tưởng Dạ trừng mắt.

Bối Lạc Hà Vân cười mỉa mai rồi chậm rãi rời đi, trước khi đi còn không quên bổ sung câu tạm biệt, " Cháu nhỏ này, lấy thân phận trưởng bối, dì dặn con một điều, quăng cái mặt như than đó đi, muốn gái yêu thì miệng đừng có chua chát quá." Nói xong thì chạy như bay.

Chấn Tưởng Dạ mặt giật giật.

Bạch Niên Vũ thì không nhịn được mà nhíu mày,  Hai cô cháu này chỉ là nhân vật phụ trong truyện của anh mà sao lại thích sáng vậy nhỉ?

" Gia, tìm xong rồi." Thần Tự đưa tư liệu về căn cứ kia cho anh.

"Được rồi." Bạch Niên Vũ cầm giấy, bắt đầu đọc.

William, bắt đầu thôi...

—-

Bạch Niên Vũ bước xuống từ trực thăng đáp tới nước Nga. Tuy bây giờ đã sắp tháng ba rồi nhưng nơi này tuyết vẫn còn đầy đường. Không khí lạnh thấu.

" Bạch thiếu...." Một người đàn ông người Nga cúi đầu chào anh.

Bạch Niên Vũ nhìn ông ta, nói tiếng Nga lưu loát, " Vakka, chúng ta đã thảo luận rồi đúng không? Ông nợ tôi một ân tình, đã đến lúc trả rồi."

Vakka gật đầu, bộ dạng nịnh nọt, " Vâng, vâng... Lần này người của tôi sẽ giúp các vị."

Bạch Niên Vũ cười nhạt, lấy một điếu thuốc ra, Vakka hiểu ý, châm lửa cho anh.

Khói trắng mùi bạc hà thơm nhạt toả vào trong không khí, kết hợp cùng cái rét của xứ sở này.

Bạch Niên Vũ đi vào xe chuẩn bị sẵn, " Tiêu Tiểu Diệp, anh tới đưa em về."

———

Người đọc: Tại sao đã qua bao nhiêu chương rồi mà em chẳng thấy liên quan đến tên truyện?

Tuệ Anh: một phút lầm lỡ mà ân hận cả đời. Đùa đấy, sau này sẽ thấy truyện và tên truyện nó vẫn chẳng liên quan mống gì tới nhau.