Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 751




Chương 751: Kết quả cho thích kẻ xen vào chuyện người khác (3)

 

Trong suy nghĩ mông lung, tôi nghĩ đến đứa nhỏ, bất giác đưa tay lên sờ bụng dưới, nơi đấy không khỏi cảm thấy đau đớn, trong lúc bất an tôi nhìn người đứng bên cạnh.

Thanh âm khàn khàn nói: “Đứa nhỏ… không sao chứ?” Lâm Uyên đột nhiên thấp giọng khóc, Mạc Đình Sinh thở dài, Vương Mỹ Hoa cúi đầu không nói, Trân Văn Nghĩa trên mặt tràn đầy hối hận cùng áy náy, tôi sững sờ, tôi không ngu ngốc, bọn họ như vậy, chắc hẳn đứa nhỏ đã không còn nữa.

Nỗi đau trong lồng ngực bắt đầu quét qua, làm tôi hít thở cũng khó khăn, cơ thể tôi nhanh chóng không thể khống chế nổi trở nên run rẩy, tôi mím môi, cố gắng khắc chế lại cảm xúc, nhưng điều đó lại càng khuôn mặt tôi trở lên khó coi.

Lâm Uyên thấy tôi như vậy, vội vàng giữ tôi lại, nước mắt lã chã rơi: “Con ơi, đừng như vậy, sức khỏe của con còn chưa tốt, đừng như thế này, sau này còn nhiều cơ hội khác, nhất định đừng làm tổn thương chính mình, mẹ xin con”

Những phản ứng bản năng của cơ thể nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, tôi nắm chặt tay, đầu óc đau buốt, cảm giác như sắp bùng nổ hoàn toàn.

Bên tai mọi người kinh hoảng hô: “Cô ấy cắn lưỡi, mau, ngăn cô ấy lại!”  Tôi cũng không phát hiện ra chính mình lại căn lưỡi, thân thể đã không còn cảm giác, chỉ cảm thấy mọi thứ bắt đầu không thể kiểm soát, tôi không thể nói đau ở đâu, nhưng chính là toàn thân chỗ nào cũng đau đớn.

Trần Văn Nghĩa đi gọi bác sĩ, mấy bác sĩ chạy tới, nhìn thấy tình huống này cũng trở lên vội vàng liên nói: °Cho cô ấy uống thuốc an thần, nhanh lên” “Cạnh!”

Đồng thời lúc đó, phòng bệnh được mở ra, Lâm Uyên cùng Mạc Đình Sinh nhích người ra, người đó ôm tôi vào lòng ngực, thanh âm trâm thấp: “Đừng sợ, anh ở đây, đừng sợi” Là Phó Thắng Nam, đầu tôi lúc này có cảm giác vô cùng đau đớn, nhìn vê phía anh với ánh mắt mơ hồ, vài ngày không thấy, anh ấy như gây đi, hẳn công tác bên Macao vất vả lắm.

Có lẽ được tiêm thuốc an thần, tôi bắt đầu buồn ngủ, cố gắng mở đôi mắt nhìn người đàn ông trước mặt mà mình đã không gặp mấy ngày nay, nhưng cho dù có cô gắng thế nào, cũng không thể nhìn rõ anh, mơ mơ màng màng tôi chìm vào giấc ngủ.

Thời gian trôi qua thật lâu, nhưng cũng thật nhanh, cả đời này, không có thứ gì là không thể mất đi, người xưa từng có câu chỉ cần bạn chịu được sự mất mát thì cuộc đời này không còn gì để hối tiếc.

Có lẽ điều đó là thật, sau khi ra bệnh viện, nhìn ánh mặt trời thuộc về thành phố Tân Châu trên đầu, tôi đã bình tĩnh chấp nhận mọi chuyện.

Phó Thăng Nam dừng xe lại, nhìn tôi nói: “Muốn ăn gì không? Chúng ta đi ăn chút gì đó, sau đó về nhà nghỉ ngơi.” Tôi gật đầu, nghĩ ngợi rôi nghiêm túc nói: “Đi ăn hải sản đi!” Anh hơi nhíu mi, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Trong cửa hàng hải sản, các loại sinh vật biển được đặt vào trong bể nước, thấy tôi nhìn chằm chằm vào bể nước Phó Thắng Nam có chút lo lắng: ” Nếu không thích, chúng ta đi ăn món khác?”

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, chỗ này rất tốt-” Nhìn những sinh vật biển, tôi quay sang nhìn Phó Thăng Nam nhẹ nhàng hỏi: “Nơi này có ăn hải sản sống không?”

Phó Thăng Nam nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu, kéo tôi ngồi xuống ghế, sau đó bảo người bán hàng mang lên vài phần hải sản tươi sống.

Tôi nhìn cá và cua trên bàn, nhìn về phía người bán hàng nói: “Có dao và thìa không vậy? Đây là cơm Tây sao?” Người bán hàng nhìn tôi băng ánh mät kì lạ, sau đó gật đầu, đưa cho tôi con dao nhỏ cùng chiếc thìa, tôi đem con cua còn sống cố định trên bàn, bẻ chân cùng tách mai cua, dùng thìa và dao nhỏ, một chút một chút đem thịt con chua lấy ra, thịt cua còn tươi nguyên, không phải mỹ vị gì nhưng có thể ăn ngon.

Có thể tận tay làm thịt hải sản sống cũng là một loại thích thú tột độ, Phó Thăng Nam không ngăn cản tôi, anh chỉ im lặng ngồi nhìn tôi lấy thịt các sinh vật, sau dùng bữa.

Một lúc lâu sau, tôi có chút mệt mỏi, buông dao thìa trong tay xuống, mở miệng: “Trước kia, em luôn nghĩ räng nêu sau này oán hận một ai đó, thì mình phải làm gì? Em lúc ấy chỉ nghĩ đến việc sẽ tống người ta vào tù, nhưng bây giờ nghĩ lại, lại không muốn làm như vậy nữa Phó Thăng Nam nhìn tôi một lát, sau đó nói ‘Vậy giờ em muốn làm gì?”

Tôi mím môi, mở miệng nói: “Người kia còn ở chỏ anh sao?” Anh gật đâu: “Đúng vậy!” Tôi cười yếu ớt, nhìn anh nói: “Phó Thăng Nam, anh sẽ bao dung cho em, đúng không?”

Anh mím môi, không nói gì thêm, tôi cười yếu ớt, không tiếp tục hỏi nữa Tôi đứng dậy nói: “Đi thôi, chúng ta đi gặp anh Lí kia.” Khu biệt tự năm ở ngoại thành, Phó Thăng Nam sau khi dừng xe, Trân Văn Nghĩa đi từ biệt thự ra đón chúng tôi, thấy tôi, ánh mät anh ta tràn đầy áy náy: “Phu nhân, thân thể cô đã tốt hơn chưa?”

Tôi cười yếu ớt, khẽ gật đầu: “Ừm, tôi không sao, có ai ở trong đó không?” Anh ta khẽ đáp một tiếng, sau đó theo tôi cùng Phó Thắng Nam vào trong Anh Lí tên thật là Lí Tiến, anh ta không phải đại gia nhưng tổ tiên của nhà anh ta làm nghề kinh doanh mỏ nên tiết kiệm được một số tiền, em gái anh ta kết hôn với một công chức, chính là Vương Đại Lâm, mấy năm nay anh ta dựa vào tiên để mua không ít quyền thế, thành phố Tân Châu ban đầu không năm dưới chân của nhà họ, chuyện này có rất nhiều người biết, nhưng họ cũng quen dần với việc đó Vương Đại Lâm tiêu tiên ngày càng nhiều, quan chức ngày càng lớn lên tiền bạc cũng ngày một nhiều, không muốn ngồi chờ chết nên Lí Tiến cũng chỉ có thể nhờ vào người em tỷ phú thống lĩnh cả thành phố Tân Châu, anh ta ở thành phố Tân Châu cũng quá may mãn, bởi vì những ham muốn kì quái, có rất nhiều cô gái vì hãn mà chịu nhục.

Nhìn người đàn ông trước mặt, mặt mũi bị đánh cho bầm dập, tỏi khit khịt mũi nhìn anh ta: ‘Anh Lí, thật trùng hợp, không ngờ được gặp anh ở đây”

Anh ta mơ màng nhìn tôi, phải mất nửa ngày sau mới thấy tôi một cách rõ ràng, anh ta mở to hai mặt, nhìn thấy tôi liền không ngừng cầu xin “Thực xin lôi, tôi không biết cô lại là vợ của phó tổng, tôi thực sự đáng chết, xin cô hãy tha thứ cho Tôi, tôi thật sự không cố ý, chỉ cần thả tôi, hai người muốn bao nhiêu tiền tôi đều chấp nhận, xin hai người thả tôi ra đi!”

Nhìn dáng vẻ ghê tởm của anh ta, tôi cười lạnh lùng, nhìn thời tiết xám xịt bên ngoài, không khỏi nhìn Trần Văn Nghĩa: ” Trân Văn Nghĩa, trong biệt thự này không phải có bể bơi sao?” Trân Văn Nghĩa gật đầu, nhìn nét mặt bình tĩnh của Phó Thăng Nam nói: Có, ở phía sau biệt thự: “Vậy thì sẽ dê dàng thôi!”

Tôi mở miệng, nhìn Lí Tiến nói: “Thật hiếm có cơ hội như vậy, cùng nhau đi thư giãn nào” Nói xong, tôi bước ra sân sau, Phó Thăng Nam dường như biết tôi đang làm gì, mở miệng nói: “Đừng giết chết hãn là được.

Tôi nhướng mày không lên tiếng, ngồi thoải mái bên bể bơi ở phía sau khu biết thự, nhìn Lí Tiến đang bị trói: “Anh Lí, anh chắc chăn là thích trò chơi dưới nước?”