Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 748




Chương 748: Quang minh chính đại làm phẫu thuật (5)

Cậu ấy bĩu môi: “Là Mục Dĩ Thâm bảo, cậu đang mang thai, để mình về thành phố Tân Châu giúp đỡ cậu, cậu biết mà, mình bình thường dửng dưng, không tỉ mỉ nên không chú ý cậu thích ăn gì, đành hỏi anh ta, anh ta nói có thể cậu thích ăn sầu riêng, bảo mình mang một ít đến đây”

Tôi ngẩn người, thấy cậu ấy đến: “Mục Dĩ Thâm không tới thành phố Tân Châu cùng cậu hả?”

Cậu ấy nhếch môi: “Đến rồi, anh ta nói anh ta ở đây, nhưng mình vừa qua nhà kế bên xem thì chẳng có ai ở đấy cả, vẫn y như lần trước mình rời khỏi, cũng không biết anh ta đi đâu, gần đây bận rộn đến thế sao? Anh ta gặp phải chuyện gì rồi chứ?”

Có lẽ Âu Dương Noãn cũng không biết gì hết, tôi không hỏi nhiều nữa, dắt Khả Hân đi dạy con bé rửa mặt, súc miệng rồi đơn giản tự sửa sang lại mình một chút, ngồi bên bàn ăn sáng.

Chắc dạo gần đây, Âu Dương Noãn là người rảnh rỗi nhất, nhìn tôi nói: “Lát nữa cậu có bận chuyện gì không? Nếu không thì đi dạo phố với mình nhé?”

Tôi lắc đầu: “Lát nữa mình phải tới bệnh viện, cha mẹ mình đưa Tuệ Minh tới đây rôi, khoảng thời gian này là lúc con bé chuẩn bị làm phẫu thuật, mình có rất nhiều việc phải làm, không thể đi dạo phố với cậu được”

Cậu ấy ồ lên một tiếng, hơi chán nản nói: “Vậy thôi, đợi cậu bận xong thì nói tiếp vậy, đúng rồi, gần đây cậu có gặp Hoàng Văn Tích không? Mình gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy lại không để ý tới mình, cái người này làm sao không biết?”

Tôi lắc đầu, không nói nhiều lời, Âu Dương Noãn không giống tôi, từ nhỏ đến lớn cậu ấy đều quen ăn ngon mặc đẹp rôi, chưa từng gặp phải chuyện gì khó khăn hay không chịu nổi, cũng không có yêu cầu quá cao với cuộc sống, nhưng mà cứ sống vô ưu vô lo như thế cũng tốt.

Cậu ấy không phải làm gì hết nên dứt khoát theo tôi tới bệnh viện luôn, phải làm phẫu thuật cho Tuệ Minh, dù thế nào cũng phải làm, dù tôi phải hổ thẹn với Khả Hân suốt cả đời này, nhưng nhất định cuộc phẫu thuật này phải thực hiện.

Biết ca phẫu thuật của Khả Hân có thể làm một cách chính quy, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh đều rất vui mừng. Sau khi thảo luận xong với các y bác sĩ, quyết định một tuân sau sẽ làm phẫu thuật. Bởi vì cơ thể Khả Hân rất suy yếu, nên mấy ngày nay vì để an toàn mà bác sĩ luôn giúp cô bé điều dưỡng thật tốt. Lâm Uyên sợ tinh lực tôi không đủ bèn tìm bảo mẫu đến giúp tôi chăm sóc Khả Hân.

Đứa bé này được các cô ấy chăm sóc, tôi ngược lại yên tâm hơn.

Chủ nhật.

Được nửa năm rồi, Âu Dương Noãn gọi điện thoại tới, đầu bên kia vô cùng ôn ào, hình như ở trong quán bar, D.J đỉnh tai nhức óc, chỉ có tiếng nhạc ầm ï, tôi nghe Âu Dương Noãn nói câu được câu không: “Thẩm Xuân Hinh, cậu có thể tới đây đón mình không?

Mình không mở được xe, tay mềm, chân nhũn, toàn thân đều mềm nhũn, hình như có vấn đề rồi” Tôi im lặng một lúc, sau đó liên gật đầu, vội vàng nói: “Bây giờ cậu đang ở đâu, gửi địa chỉ cho mình đi, mình sẽ tới ngay.”

Cậu ấy mơ mơ màng màng ừ một tiếng, tôi đứng dậy thay quần áo rồi lái xe đi, một lúc sau cậu ấy mới gửi địa chỉ tới, là quán bar Hoàng Gia nổi tiếng ở thành phố Tân Châu.

Cậu ấy bình thường thích đi chơi, đi quán bar cũng là chuyện bình thường thôi, nhưng theo tính cách của cậu ấy thì sẽ không ai dám làm gì cậu ấy, sao hôm nay lại bị người ta tính kế vậy chứ?

Khi tôi đến Hoàng Gia, Âu Dương Noãn đang năm trong đại sảnh, có mấy nhân viên phục vụ đứng xung quanh, xem ra đã có ai đó dặn dò phải ở đây canh chừng cậu ấy rồi Khi tôi đi tới, hình như có nhân viên nhận ra tôi, chạy ngay ra đón tôi, sau đó mở miệng nói “Cô Thẩm, cuối cùng cô cũng đến, cô Noãn sắp dỡ nơi này luôn rồi”

Nhìn cô gái xa lạ trước mặt, tôi đảo qua một vòng trong đầu, thực sự không nhớ ra tôi quen người này lúc nào, do dự một lúc tôi nhìn cô ấy hỏi: “Cô biết tôi sao?”

Cô gái ấy gật đầu, cười nói: “Tổng giám đốc Mục đã cho tôi xem qua ảnh của cô, anh ấy phân phó tôi ở đây đợi cô.” Tôi nhìn qua Âu Dương Noãn đang ngủ không biết trời đất trên ghế dài, hơi đau đầu, suy nghĩ một chút, nhìn mấy người nhân viên phục vụ kia nói: “Tầng trên ở đây là khách sạn sao?”

Quán bar này rất cao, lại là quán bar cao cấp, chỉ tiêu ở cho này chác đều là người có tiền có quyền, các tầng trên luôn có phòng khách sạn, mục đích chính là để một số lão đại chưa chơi thỏa thích có thể lên phòng chơi cho đã .

Phục vụ kia gật đầu, nhưng nét mặt có chút khó xử: “Phòng thì có thật, nhưng cô Hinh chắc cũng biết, đều có người đặt trước, còn phòng tổng thống thì đều chuẩn bị cho các vị khách VIP, bình thường đều khóa, nên chúng tôi cũng không có cách nào mở phòng cả”

Tôi mím môi, xem ra Mục Dĩ Thâm kiếm lời ở đây không ít, suy nghĩ một lát, tôi mở lời: “Tổng giám đốc Mục của mọi người chắc hẳn sẽ có phòng riêng của mình chứ?”

Nhân viên phục vụ kia sững sờ, gật đầu: “Có, nhưng mà…” Tôi gọi điện thoại cho Mục Dĩ Thâm, người nghe máy bên kia dường như vừa kết nối được đã lên tiếng, giọng điệu mềm mỏng: “Sao vậy? Đêm khuya vãng người bät đầu nhớ tới anh sao? Cần anh đến tiếp em không?”

Trong lòng thấy mắc ói, tôi lạnh lùng nói: “Tôi muốn lấy một phòng ở Hoàng Gia, anh mau quyết định, để Âu Dương Noãn ở, muộn lăm rồi, một người phụ nữ mang bầu như tôi không thể đưa cậu ấy về được”

Đầu bên kia mơ hồ truyên đến tiếng cười nhạt “Xem ra bảo cô ấy gọi em đến đón quả nhiên đúng đăn, đưa điện thoại cho nhân viên đi, anh nói chuyện cho”

Tôi ngẩng lên nhìn nhân viên phục vụ kia, sau đó đưa điện thoại đang cầm trên tay cho cô ấy, nói: “Mục Dĩ Thâm nói chuyện với cö.” Người phục vụ kia sững người, vội vã dùng hai tay nhận lấy điện thoại rồi đưa lên tai nghe, sau đó mở miệng nói: “Tống giám đốc Mục, xin chào, xin chào!”

Không biết đầu điện thoại bền kia nói gì, nhưng người nhân viên phục vụ kia vó cùng kính cấn nghe lời anh ta nói, không bao lâu, người phục vụ kia trả điện thoại lại cho tôi, mở miệng nói: “Cô Hinh, xin mời cô đi theo tôi!”

Sau đó, cô ấy nói với hai nhân viên đứng cạnh Âu Dương Noãn: “Tiểu Trương, các cậu đưa cô Noãn lên phòng tổng thống ở tầng 28, phòng 2806, tôi và cô Hinh đi làm thủ tục nhận phòng.”

Sau đó, hai nhân viên phục vụ đỡ Âu Dương Noãn say khướt tới thang máy, tôi đi theo nhân viên phục vụ kia tới phía sau sảnh làm thủ tục, không biết Mục Dĩ Thâm nói gì với người phục vụ mà sau khi hoàn thành thủ tục xong thì cô ấy cẩn thận từng li từng tí.

Tôi đương nhiên không có tâm trạng gì quản nhiều chuyện như vậy, ở cửa thang máy, dù sao cũng là quán bar liên thông với khách sạn, đứng ngay cửa tháng máy là mấy người đàn ông say bí tỉ mà bọn họ thì đều trái ôm phải ấp.

Người nhân viên phục vụ kia chãc là nhận ra mấy người đàn ông đó, sau khi cúi đầu chào hỏi, trong đám người có một người đàn ông uống say quá mức, lôi lôi kéo kéo người phục vụ kia nói: “Mộng Oánh đúng không, nghe nói cô là người phụ trách ở đây, không phải cô nói hôm nay có một “chú chim non” mới đến sao?

Tại sao anh em chúng tôi chơi cả buổi tối cũng không thấy bóng dáng đâu? Sao vậy? Chướng mãt anh em chúng tôi hả?” Anh ta vừa mở miệng nói, mấy người đàn ông kia cũng nói theo, Mộng Oánh lúng túng, gượng cười trả lời: “Các vị tổng giám đốc nghe nhầm mất rồi, không phải “chim non” nào cả, chỉ là người bưng bê của chúng tôi, một cô gái nông thôn quê mùa cục mịch, tôi cũng chỉ sợ các vị nhìn một cái  cũng ghét bỏ thôi!”