Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 727




Chương 727: Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm (4)

Dù sao cũng ngồi xe bảy tám tiếng, cả người mỏi nhừ, ê nhức. Lâm Quang Tuyến đưa cho Vương Bảo Kỳ một phần bánh mì và nước, cùng ngôi cạnh xe ăn, Vương Bảo Kỳ vừa ăn vừa nói: “Trong thôn này có 27 nhà, có điều tương đối nhiều miệng ăn, mỗi một nhà hầu như đều có bảy tám đứa nhỏ. Lát nữa tôi dẫn mấy người đi xem, nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ mau chóng liên hệ bác sĩ sau đó tiến hành phẫu thuật”

Tôi hơi khó hiểu, nhìn ông ta nhíu mày nói: “Có thể tiến hành phẫu thuật nhanh như vậy sao? Mẫu tủy và thận không dễ gặp vậy đâu”

Ông ta không để ý đến tôi, nhét mấy miếng bánh mì vào bụng, sau đó uống một ngụm nước lớn rồi nói: “Đi thôi”

Cư dân đều sống ở lưng chừng núi, có lẽ là vì gần đây trời mưa, trên con đường đất lầy lội bùn và nước, việc di chuyển của chúng tôi đều trở nên vô cùng khó khăn. Bùn đất dính đầy đế giày khiến tôi không thể nhấc bước đi, ngay cả ống quần cũng lấm tấm bùn đất.

Có lẽ do Vương Bảo Kỳ đã quen với việc này, quay đầu nhìn thấy động tác của tôi và Lâm Quang Tuyến có chút lê mề, khó chịu nói: “Đừng giẫm linh tinh, tìm chỗ có tảng đá, chỗ có người đã đi qua ấy”

Tôi gật đầu, ngẩng đầu nhìn mấy trăm mét phía trước, sở dĩ không đi xe là vì căn bản không thể lái xe vào con đường bùn đất này được.

Vương Bảo Kỳ nói nếu lái xe đi lên thì lúc xuống không thể xuống được, nhất là khi trời mưa, ngay cả xe bò cũng không đi được.

Tôi và Lâm Quang Tuyến đi theo ông ta một lúc, mắt thấy trời bắt đầu tối, may mà điện thoại còn pin, tôi mở ra vừa chiếu đèn vừa đi. Khó khăn lắm mới đến nơi, đầu gối của tôi và Lâm Quang Tuyến đều dính đây bùn, nước và bùn vào cả trong giày, cực kỳ khó chịu.

Vương Bảo Kỳ đứng bên ngoài một nhà dân rồi hô lên: “Bảo Quý, có nhà không?” Trước cửa nhà này có xích một con chó mực, nghe thấy tiếng người liên tục sủa, nhìn vừa hung vừa dữ, may mà trên cổ con chó có buộc dây thừng. Tôi đứng ở bên cạnh Lâm Quang Tuyến, trong lòng đã bị cảnh tượng này khiến cho mờ mịt từ lâu.

Căn nhà trước mắt làm bằng gạch đỏ ngói đen, nhìn có hơi xiêu vẹo, tưởng chừng như có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào. Trước nhà có một chỗ lát xi măng, một đống mỏ than đen được phủ trên đó, phía trên được che tạm bởi một chiếc bạt rách.

Mỗi khi có gió thổi qua, tấm bạt bị than đá nhuộm thành màu đen kia thỉnh thoảng lại bay lên một góc tạo ra tiếng vang. Có lẽ là nghe thấy bên ngoài có người gọi, một người đàn ông còng lưng đi ra từ trong phòng, di chuyển cánh cửa gỗ cũ xưa kia sang một bên, vươn đầu nhìn ra, để lộ ra một hàm răng đen nhánh: “Là Tổng giám đốc Vương hả”

Sau đó ông ta vội vàng chào hỏi, trên người ông ta mặc một bộ quần áo đen xì dính nhớt. Khi tôi nhìn kỹ lại, bộ quần áo vốn được làm từ lông xám, nay vì mặc quá đâu, bộ quần áo bị bẩn nên những sợi lông đã chẳng còn được giữ lúc đầu nữa. Từng lớp bụi bẩn bám trên bộ quần áo, để lại những vết bẩn khó có thể đánh bay được.

“Tôi đưa bạn tới nhà anh ngồi một lát, các anh xong việc chưa?” Vương Bảo Kỳ dùng tiếng địa phương trao đổi với người đàn ông kia, ông ta liên tục gật đầu, dùng tiếng địa phương ồm ồm nói: “Ừm, xong rồi, các anh vào nhà ngồi rồi nói chuyện, bên ngoài lạnh lắm”

Vương Bảo Kỳ dẫn chúng tôi vào nhà, vừa tiến vào tôi đã sững sờ, trong căn nhà hai mấy mét vuông, bảy tám đứa bé và một người phụ nữ gầy yếu ngồi vây quanh một chiếc bếp than, trên bếp còn đang dùng nồi đun gì đó.

Ánh sáng hắt hiu của chiếc bóng đèn 15 oát thật sự quá mờ, tôi dường như không thể nhìn rõ phía bên trong của chiếc nồi. Hình như có vài cọng rau xanh và vài miếng thịt mỡ, được đun lửa to bốc hơi nghỉ ngút.

Mấy đứa bé thấy có người lạ tới đều đồng loạt đứng dậy, sau đó tự giác đứng bên cạnh tường, nhường lại chỗ của mình.

Có lẽ Vương Bảo Kỳ đã quá quen thuộc, nhìn mấy đứa bé nói vài câu địa phương, tôi không nghe hiểu lắm, sau đó ngồi xuống cạnh bếp lò đưa tay sát vào để sưởi ấm, cả đôi chân to của ông ta cũng dựa vào gần bếp, vô hình chiếm hơn nửa cái bếp lò.

Người đàn ông kia liếc người phụ nữ một cái, sau đó người phụ nữ kia đứng lên nhìn tôi, ngượng ngùng nói bằng tiếng bản địa: “Mấy người tới ngồi sưởi ấm đi”

Tôi nhìn cô ấy, vội vàng nói không cần, nhưng cô ấy lại chủ động đứng dậy, nhìn mấy đứa bé nói vài câu, chúng liền ngồi xổm cạnh một cái bàn gỗ nhỏ khác.

Sau đó người phụ nữ kia lấy một cái bát sứ múc chút đồ ăn trong nồi ra, đặt ở giữa cái bàn, mấy đứa bé nhìn qua nhỏ nhất là ba bốn tuổi, lớn nhất cũng mười mấy tuổi, chúng bưng bát múc một chén cơm độn ngô từ trong nồi ra, sau đó bắt đầu ngồi ăn.

Người đàn ông kia mở miệng nói với Vương Bảo Kỳ, bảo chúng tôi cùng ăn với bọn nhỏ. Vương Bảo Kỳ dùng tiếng địa phương từ chối, mở miệng nói: “Hôm nay chúng tôi có việc qua đây, lần trước ông Lưu có đến đây làm kiểm tra cho bọn nhỏ, phát hiện nhóm máu và những phương diện khác của Khả Hân nhà anh đều phù hợp với con gái của bạn tôi.

Cô bé kia bị bệnh cần phải cấy ghép tủy, còn cả thận nữa, lần trước đã nói với anh rồi, anh xem xem giá cả thế nào thì phù hợp để chúng tôi sắp xếp cho đứa nhỏ, đứa bé bên kia còn đang chờ phẫu thuật!

Vương Bảo Kỳ thẳng thừng nói, đến mức khiến tôi không khỏi bối rối, nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn chính là người đàn ông kia, anh ta gần như không buồn nghĩ ngợi mà lập tức đồng ý: “Được, anh nói bao nhiêu tiền thì là bấy nhiêu, đứa bé này tuy nhỏ tuổi nhưng tóm lại cũng có ích, không uổng công sinh ra, vợ tôi lại mang thai rồi, thật sự rất cần tiền, anh hỗ trợ liên hệ nhiều một chút nhé.

Căn nhà này của tôi cũng hơi cũ rồi, mấy ngày nay đều bị dột mưa, ở không thoải mái lắm, anh xem xem còn có ai cần không, chỉ cần bọn họ trả tiền, anh cứ việc dẫn bọn họ tới đây”

Tôi bất giác nắm chặt hai tay lại với nhau, nhìn người cha này, không nhịn được mà nói với anh †a: “Anh gì à, giờ chúng tôi đang bàn với anh về chuyện con gái anh hiến tủy cho con gái tôi, hơn nữa có khả năng cũng sẽ cấy ghép một quả thận của con anh cho con gái tôi nữa đấy”

Người đàn ông kia gật đầu, khoé môi cong lên, mỉm cười nói: “Mấy chuyện này tôi đều biết rồi, lần trước Tổng giám đốc Vương cũng đã dẫn người khác tới vài lần, con gái tôi có thể phục vụ cho mấy người cũng là may mắn của nó, đừng sợ đừng sợ”

Tôi thở không ra hơi, ngẫm nghĩ trong lòng, có lẽ là vì gian nhà này quá nhỏ còn đốt than đá, lúc này muốn nói gì đó cũng không có cách nào nói ra được.

Trong mắt bọn họ, tính mạng sức khỏe của đứa bé đều không quan trọng tí nào.

Vương Bảo Kỳ dường như đã nhìn quen, chỉ mở miệng nói: “Được, vậy lát nữa để cho cô Thẩm nói chuyện với Khả Hân nhà các anh xem sao, chỉ cần tất cả đều thương lượng ổn thỏa, ngày mai chúng tôi sẽ mang tiền đến cho anh, nếu Khả Hân phải làm phẫu thuật, chúng tôi sẽ mang cô bé vào thành phố ở vài ngày, mấy chuyện này không có vấn đề gì chứ?”