Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 598




Chương 598: Xin hãy yêu tôi chân thành và say đảm (8)

 

Thấy tôi không nói, Âu Dương Nặc nhìn Mạc Hạnh Nguyên và nói: “Cô Mạc, cô trông xinh đẹp và dịu dàng. Thật hiếm thấy mỹ nữ nào như cô.

Cô có bạn trai rồi chứ?” Mạc Hạnh Nguyên dùng vẻ mặt nịt nọt, nhìn Âu Dương Noãn, nói: “Mỹ nữ hợp để gọi cô Âu Dương hơn, tôi sao có thể coi là mỹ nữ? Cô với Tổng giám đốc Mục đúng là xứng đôi vừa lứa, mỹ nam mỹ nữ” “Ha hả!” Linda đột nhiên cười thành tiếng.

Âu Dương Noãn sờ sờ mũi cười, dù sao cũng được khen, không thể trưng ra cái vẻ thù địch, liên cười tiếp, hỏi lại: “Cô Lục có bạn trai chưa?” Mạc Hạnh Nguyên có chút ngượng ngùng, bình tĩnh läc đầu, “Vẫn chưa!”

Âu Dương Noãn ngạc nhiên nói: “Một cô gái xinh đẹp như cô lại không có bạn trai. Đám đàn ông bây giờ đúng là không có mắt” Tôi cúi đầu ăn thịt, mơ hồ nói: “Cô ấy với Phó Thắng Nam là hết lòng, chính là Phó Thắng Nam không có mắt” “Khụ khụ khụ..” Âu Dương Noãn ho điên cuồng, xấu hổ cười, vội chỉ vào bàn ăn, “Ăn đi, mọi ” người ăn đi Sau khi ăn, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.

Bây giờ cũng không còn sớm, Mục Dĩ Thâm lẫn Âu Dương Noãn ước chừng muốn có không gian riêng, nên đã rời đi trước.

Linda dạo này không được nghỉ ngơi đây đủ nên đã trở về khách sạn trước.

Chỉ còn lại ba người chúng tôi, Phó Thẳng Nam nhìn tôi, “Em định làm gì tiếp?” Buổi trưa tôi   ngủ lâu như vậy, bây giờ trở về khách sạn, chắc sẽ không ngủ được.

Tôi lắc đầu, tôi thường buồn chán và không có sở thích gì đặc biệt, vì vậy nên cũng không biết làm gì.

Mắt Mạc Hạnh Nguyên sáng lên, và cô nói, “Anh Thắng Nam, em nghe nói chợ đêm làng Hòa An rất đẹp. Chúng ta đi dạo một vòng được không?” Phó Thắng Nam không nghĩ nhiều, ậm ừ, sau đó nhìn tôi nói: “Muốn đi dạo không?” Thực ra tôi đã đi chợ đêm cùng với Âu Dương Noãn, muốn mua gì cũng mua sắm rồi, bây giờ đi với Mạc Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy khó xử.

Nhưng tôi càng không thể để cô ấy đi một mình, nếu cô ấy cùng Phó Thắng Nam đi mua sắm, tôi sẽ cực kỳ không vui.

Nên tôi chỉ đơn giản gật đầu, “Được rồi, chúng ta cùng nhau đi dạo thôi”   Từ khách sạn đến chợ đêm mất hơn mười phút. Lặng lẽ đi dưới ánh trăng, chúng tôi chẳng nói nhiều, lại có thêm sự có mặt của Mạc Hạnh Nguyên nên càng trở nên im lặng.

Mạc Hạnh Nguyên trông vui vẻ hơn rất nhiều, lại đi cùng với Phó Thắng Nam nên dường như không hết chuyện để nói.

Vốn dĩ là ba người đi cạnh nhau, nhưng một bên đường là vành đai, xe cộ đi lại tấp nập, đi như vậy có vẻ rất không an toàn.

Tôi chậm rãi lùi về phía sau, cúi đầu đi theo, yên lặng nghe Mạc Hạnh Nguyên và Phó Thẳng Nam tán gẫu. Họ nói những chuyện thú vị ở Hà Nội, tôi không ở Hà Nội, dĩ nhiên sẽ không biết.

Không thể nói được gì, vì vậy tôi im lặng suốt quãng đường.

Khi chúng tôi đến chợ đêm, bầu không khí náo nhiệt hơn hẳn, hình như cô gái nào cũng thích nơi ồn ào, Mạc Hạnh Nguyên nhìn những thứ bày bán, dường như chỉ muốn có hết.

Khi nhìn thấy thứ mình thích trên đường, cô ấy ‘ sẽ quay sang nhìn Phó Thắng Nam một cách đáng thương. Anh sẽ sững sờ một lúc, sau đó trả tiền cho cô như một lẽ hiển nhiên.

Cho hết những thứ mình thích vào túi nhỏ, túi lớn, rồi đưa hết cho Phó Thẳng Nam, cô nói: “Anh Thẳng Nam đợi em một lúc, em sẽ quay lại sớm” Sau đó cô chạy đến gian hàng khác bằng vẻ ngây thơ, tôi hiếm khi nhìn thấy vẻ hoạt bát, dễ thương này. Nhưng có lẽ Phó Thắng Nam đã từng thấy nhiều lần trước đây, nên dường như không có vẻ gì là ngạc nhiên.

Nghĩ đến điều này, tôi đột nhiên cảm thấy hơi bế tắc.

Thấy Phó Thắng Nam đang quay lại nhìn tôi, anh khế cau mày, “Làm sao vậy?” Tôi lắc đầu, tâm mắt rơi vào túi đồ lớn trên tay anh, không khỏi nói: “Anh không thấy nặng sao?” Anh mỉm cười, liếc nhìn về phía sau, người đàn ông mặc đồ đen không biết từ đâu bước ra, cầm lấy túi đồ cho anh.

Tôi sững sờ một lúc sau đó nhận ra anh mang theo vệ sĩ. Bởi vì sự việc lần trước, anh dường như đã sắp xếp một người luôn ở bên cạnh tôi, tôi cảm nhận được điều đó, nhưng không để ý lắm.

Người vệ sĩ biến mất trong đám đông sau khi cầm được túi đồ.

Mạc Hạnh Nguyên vẫn không quay lại, tôi nhìn anh, nhẹ giọng: “Anh không định đi tìm cô ấy sao?” Anh mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm rơi vào tôi, “Có người đang theo dõi cô ấy, đừng lo lắng, anh vốn định đưa em đi dạo thôi, nhưng Cảnh Thần lại không có ở đây. Anh lại càng không để cô ấy một mình trong khách sạn được. Nhưng anh cũng sợ em sẽ thấy buồn chán, lần sau chỉ có anh và em thôi, nhé?”

Tôi mím môi gật đầu, không nhiệt tình, thậm chí còn hơi mất hứng. Có vẻ như những ngày này, anh ấy đã thực sự coi Mạc Hạnh Nguyên là cô em   gái, cần được chăm sóc! Hai má đột nhiên bị anh nhéo, thấy đau nhức, tôi nhướng mắt nhìn anh, thì thào bảo: “Thẩm Xuân Hinh, chỉ cần cô ấy không làm gì quá phận, em coi cô ấy là em gái ruột nhé, có được không? Chúng ta không cần thế này… ba ngày qua xa nhau đã đủ khổ sở rồi?”

Tôi cau mày, cảm thấy những lời này thật khó chịu, tôi ngước mắt lên nhìn anh, “Có phải trong mắt anh, em là kiểu người cay đời và hận thù lắm, đúng không?” Nói cách khác, tôi là một kẻ thù dai? Thấy tôi đột nhiên chất vấn, anh cau mày, nụ cười trên mặt có hơi phai đi, “Thẩm Xuân Hinh, em biết ý anh không phải như vậy!” Có người đang đi trên đường, xảy ra cãi vã thì đặc biệt khó coi, tôi mím môi và không nói nữa.

Anh ấy cũng nhận ra cách nói chuyện của mình là sai, liền vươn tay ra thì bị tôi tránh.

“Anh Thẳng Nam, nhìn này. Anh trai và em thường chơi trò này, em không ngờ nó vẫn được bày bán ở đây. Em nghĩ rằng em sẽ không bao giờ tìm thấy nó nữa” Mạc Hạnh Nguyên cầm lấy vài chiếc yoyo, hét lên đầy phấn khích. Đồng thời, gương mặt cô trông tươi tắn, nở nụ cười vui vẻ.

Phó Thắng Nam đáp lại, lấy một quả yoyo từ tay cô ấy, đưa cho tôi, “Em có muốn thử không?” Tôi nhẹ giọng nói: “Không cần!” Lúc này, rồi không có tâm trạng chơi nữa.

Thấy vậy, anh cũng không ép buộc, nhìn vào Mạc Hạnh Nguyên, rồi khuyên tôi: “Đừng làm khó mình”, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Như tôi đã nói, những tòa nhà của làng hòa An rất đẹp, mang hương vị của một thị trấn sông nước. Đi dọc con sông, sẽ luôn cảm thấy thị giác được thỏa mãn bởi vẻ đẹp rực rỡ của cảnh vật lẫn ẩm thực.

Tuy nhiên trong nhiều trường hợp, việc vui chơi còn tùy thuộc vào tâm trạng. Ví dụ, tại thời   điểm này, tôi không thấy vui như khi đi cùng Âu Dương Noãn, mà thay vào đó, tôi rất buồn.