Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 593




Chương 593: Xin hãy yêu tôi chân thành và say đảm (3)

 

Tôi nhún vai, khung cảnh chiều tà trông khác hẳn.

Tất cả công nhân đã về, tôi xuống tầng 1 không thấy ai, liền nhìn vào nơi đặt máy.

Sự tò mò của một người, một khi đã mở ra, thật khó để lấy lại. Tại sao lại có bức tường rộng như vậy trong căn cứ? “Thư ký Thẩm!” Một giọng nói vang lên sau lưng, tôi giật mình, quay lại thấy Lưu Nhất Hằng, liền mỉm cười, “Anh Hằng, anh chưa về sao?” Anh gật đầu cười, “Tôi sau khi kiểm tra một lượt cũng chuẩn bị về đi. Cô vẫn còn việc phải làm à?” Tôi lắc đầu, “Không, tôi cũng chuẩn bị về” Anh mỉm cười, vào văn phòng, lấy một số thứ,   chuẩn bị rời đi.

Tôi theo anh ấy ra khỏi căn cứ, Trần Văn Nghĩa có việc nên không thể đón, nên tôi đi nhờ xe Lưu Nhất Hằng để trở về.

Cả hai im lặng một lúc, tôi chợt lên tiếng, “Nhất Hằng, làng Hòa An có hơn chục căn cứ. Tôi không nghĩ những tòa khác đều sử dụng máy móc AI. Tôi thấy tòa nhà kia có bức tường rất dày, nó có được xây dựng vào cùng thời điểm không?” Anh vừa lái xe vừa nói: “Thực tế, tất cả các căn cứ của làng Hòa An đều giống nhau, nhưng một số căn cứ cần xây tầng hầm để xe. Nền móng dày hơn thì độ an toàn sẽ cao hơn!” Tôi gật đầu, không khỏi nói: “Căn cứ kia có tầng hầm để xe sao?” Anh cười lắc đầu, “Không, cái này không có, tầng hầm lộ thiên. Làng Hòa An không rộng, nhưng có nhiều đất. Trong tương lai, khi khách du lịch đến đây, việc gửi xe cũng tiện hơn” Thế nghĩa là…

Khi tôi đến khách sạn, trời đã tối, Lưu Nhất Hằng sống ở trong làng Hòa An nên cũng nhanh chóng trở vê.

Tôi trở về phòng, Âu Dương Noãn đang mặc đồ ngủ, nằm bấm điện thoại, thấy tôi về, liền ngồi dậy hỏi: “Cậu ăn chưa?” Tôi lắc đầu, “Mình mới về, còn chưa ăn, còn cậu thì sao?” “Chưa, mình vừa gọi hai phần bít tết, hai phân salad” Cô mở miệng, tay vẫn bấm điện thoại.

Sau một ngày bận rộn, tôi hơi mệt và thấy đói bụng.

Nằm nghỉ một lúc, khi tôi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bất ngờ cô lấy lại gần tôi nói: “Đưa điện thoại cho mình!” Tôi đưa điện thoại cho cô ấy, thuận tiện hỏi, “Cậu định làm gì thế?” “Mình gửi cậu bức ảnh cậu chụp tối qua. Hôm này mình dành ở ngày ở khách sạn để photoshop,   đây chắc chản sẽ là một bom tấn, đảm bảo cậu sẽ hài lòng!” Sau đó, cô mở di động của tôi lên, bắt đầu giở trò.

Tôi mệt mỏi đến mức không nói chuyện, nên để cô ấy muốn làm gì thì làm.

Một lúc sau cửa gõ, cô ấy đẩy tôi nói: “Bữa tối đến rồi, cậu ra mở cửa đi!” Tôi đứng dậy, mở cửa, đó là bữa tôi do người phục vụ khách sạn giao.

Tôi gọn bữa tối, nhìn thấy cô ấy vẫn đang cầm điện thoại di động chơi, không khỏi nói: “Âu Dương Noãn, ăn cơm đi, đừng dùng điện thoại di động nữa!” “Đây, mình sắp xong rồi” Âu Dương Nặc gọi món bít tết trông rất ngon, tôi lập tức ngồi xuống, cản từng miệng. Cô ấy loay hoay một lúc, liền đưa điện thoại ra, cho tôi nhìn, nói: “Tất cả ảnh đều được chuyển sang máy của cậu, nhìn đi này, toàn là ảnh đẹp, tớ còn đăng một „ S†atus cho cậu đấy!” Tôi lấy điện thoại, vừa ăn, vừa nói, “Cậu đăng cái gì?” Sau đó, tôi nhấp vào Zalo, thấy bức ảnh chụp bởi Âu Dương Noãn tối qua. Chiếc váy tôi mặc của cô vốn đã có khí chất thần tiên, cộng với công nghệ photoshop, bức ảnh càng thêm lung linh.

Nhìn vào caption cô đăng, “Thời gian lặng trôi, xin hãy yêu em thật lòng!” Tôi không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn cô, “Cậu không thấy thế này hơi sến súa sao?” Cô nhún vai, “Không, mình nghĩ nó rất nên thơ!” Tôi ôm trán, không nói nữa, ừ thì là nên thơ.

Vừa định đặt máy xuống ăn tiếp, thì điện thoại tôi lại đổ chuông.

Không cần phải đoán cũng biết ai đang gọi.

Nhìn thấy màn hình hiển thị người gọi, Âu Dương Noãn bĩu môi, “Mình lại phải ăn thức ăn cho chó rồi:   Tôi cười, trả lời điện thoại, “Phó Thẳng Nam, anh ăn chưa?” Giọng dịu dàng của Phó Thắng Nam truyền đến từ đầu dây bên kia, “Đã ăn xong, em đã trở về khách sạn chưa?”

Tôi ậm ừ, cắt một miếng salad và nói: “Em mới về, hiện đang ăn!” Anh ấy có lẽ vẫn đang trong văn phòng, thỉnh thoảng tôi có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím, “Hôm nay em có bận lắm không?” Tôi gật đầu, “Khả năng làm việc của Cô Chu thực sự đáng học hỏi. Tâng một của căn cứ đã được lắp đặt xong, hôm này đang xử lý tâng 2, em đoán ngày mai sẽ xong.” Có vẻ nhưng anh ấy nghe thấy tiếng tôi đang ăn, liền nói, “Chúng ta sẽ bàn về chuyện này sau, em ăn tiếp đi” Tôi chỉ đáp lại, “Tạm biệt anh!” Đang đói bụng nên không muốn nói gì thêm, tôi cúp máy, tiếp tục „ăn bít tết.

Âu Dương Noãn chua xót nhìn tôi, “Vợ chồng mấy người mỗi ngày đều tình chàng ý thiếp thế, không thấy mệt à?” Tôi nhún vai, “Cậu có mệt không?” Cô gật đầu, “Rất mệt mỏi. Mục Dĩ Thâm và tớ đã không gặp nhau mấy ngày nay. Anh ấy rõ ràng sống bên cạnh, nhưng mỗi lần tớ đến tìm đều không thấy đâu, điện thoại cũng không liên lạc được. Đã mấy ngày rồi. Tôi thậm chí muốn gọi điện chào hỏi cũng không xong, cảm thấy mình đang rơi vào cảnh góa bụa trong tình yêu” Tôi…

Thôi thì đành, tôi ngoan ngoãn cúi đầu ăn bít tết, không trả lời cô.

Sau khi cản vài miếng, tôi nhận ra có gì đó không ổn, không khỏi ngước mắt lên nhìn cô, “Ý cậu là mấy ngày nay cậu không gọi cho Mục Dĩ Thâm, cũng không gặp được cho anh ấy?” Cô gật đầu, có hơi cáu kỉnh chồng cảm, “Mình hoài nghỉ có phải anh ất ọ ất mình không!”

Hoài nghi có phải anh ấy quên mất mình không Vậy gần đây Mục Dĩ Thâm có chuyện gì? Về cơ bản, tôi là Linda chịu trách nhiệm cho các dự án thôn hòa An, theo lý thuyết, anh ấy sẽ không quá bận rộn, tại sao anh ấy còn không có thời gian về khách sạn nghỉ ngơi? Và, sáng nay, Linda còn trông như làm việc thâu đêm cho các dự án khác? “Này, cậu đang nghĩ cái gì vậy? Không phải người của cậu, mình còn chưa mất lý trí, sao cậu đã mất lý trí rồi” Âu Dương Noãn nói, tiện thể cho vài miếng thức ăn vào miệng. Tôi không có cảm giác ngon miệng, nên dừng ăn luôn, chỉ thuận miệng đáp lại, “Làm gì có chuyện đấy!” Có ấy nằm trên giường, có hơi chán nản, tôi gọi người phục vụ đến dọn dẹp.

Cô ấy đột ngột lên tiếng: “A! Sao tôi cảm thấy tổn thương quá đi. Đúng là ăn cơm chó mài!” Tôi bất ngờ, nhìn cô có phần khó hiểu.

Cô cong môi nói: “Tự mình nhìn status đi!”   Tôi mở điện thoại, xem status. Vừa rồi, Âu Dương Noãn sử dụng điện thoại của tôi để đăng status, có rất nhiều lượt thích và bình luận.

Mọi người đồng loạt ủng hộ, có cả Lâm Uyên đang đăng hình mặt cười ở khu vực bình luận.

Trong đó có bình luận của Thẩm Minh Thành thể hiện thái độ buồn nôn. “Mấy trăm năm không đăng nổi cái status nào, chắc định sau này ngày nào cũng đăng ảnh tình cảm à? Sau này có xa nhau mấy cây số cũng phải đăng status nhớ nhung à?” Sau đó, anh còn thêm biểu tượng hai mắt trợn trắng.