Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 580




Chương 580: Mắt thấy tình yêu, hạnh phúc ngập tràn (9)

 

Sau khi trả lời tất cả tin nhắn, tôi tải lại trang cá nhân, thì thấy Phó Thắng Nam cũng đăng status mới. Tôi nhấp vào và nhìn thấy bức ảnh đang ăn hải sản trong status ban nấy của tôi.

Anh viết caption: “Trong đêm sâu thẳm, bà Phó là ngôi sao sáng của đời anh!” “Ghê chưa!” Âu Dương Noấn nôn khan, “Đọc caption, thấy đỉnh thực sự, anh Phó đúng là không ngại thể hiện tình cảm mài!” Trong đêm sâu, tôi có thực sự là ngôi sao của anh ấy không? Tôi không biết từ khi nào, Phó Thắng Nam đã trở nên văn vở như vậy.

Nhìn thấy nụ cười ấm áp của tôi, Âu Dương Noãn nhìn chăm chú, nheo mắt hỏi: “Vẻ mặt này của cậu… là đang nghĩ cái gì thế?” Nụ cười trên môi phụt tắt, hai má nóng bừng, tôi nôn khan một tiếng: “Gần chiều rồi, cậu chuẩn bị hành lý đưa, một lát nữa còn phải đến thôn Hòa An” Cô ấy gật đầu, sau khi chào tạm biệt tôi thì vội vàng nói: “Nếu cậu không bảo thì mình cũng quên mất đấy, mình về trang điểm một chút, cậu cũng sửa soạn đi, sau đó đợi mình ở cửal” Tôi gật đầu, ra hiệu cho cô ấy rời đi! Thấy người rời đi, tôi nhìn vào điện thoại, lại không nhịn được mà bấm vào status của Phó Thắng Nam, có vẻ đây là lần đầu Phó Thắng Nam đăng status. Tất cả những người trong danh sách bạn của anh liền trở nên xôn xao.

Chợt nghĩ, nếu người tập đoàn Phó Thiên biết, liệu họ có bàn ra tán vào không nhỉ? Tôi giơ tay xoa khuôn mặt nóng rực, lên lầu thay quần áo chỉn chu. Âu Dương Cơ nói gì cũng là người lớn, vậy nên trong bất kỳ lần gặp mặt nào, phép tắc và trang phục đều phải chuẩn bị kỹ lưỡng.

Mà muốn tùy tiện cũng không được, Âu Dương Cơ có vẻ quen biết với bà nội tôi. Chuyện này đã khiến tôi suy nghĩ rất lâu, cũng muốn tìm cơ hội hỏi.

Sau khi thu dọn hành lý và chuẩn bị ra ngoài.

Tôi xem qua bộ sưu tập đồ gốm mà Phó Thắng Nam mua lại, chọn một bộ đồ gốm từ phía Tây Nam, tiện thể lấy một hộp trà Thổ Nhĩ Kỳ, có số năm tuổi bánh trà lên đến mười năm.

Bên ngoài có tiếng còi xe, Âu Dương Noãn đã đến. Khi xách đồ ra ngoài, tôi thấy cô ấy mặc một bộ quần áo thanh lịch, tóc búi cao, đeo kính râm, gọng ngọc trai trên chiếc mũi cao. Trông cô vừa tươi tắn, lại rất ngầu.

Thấy tôi đi ra, cô hơi cúi đầu, gỡ kính râm xuống, nhìn tôi nói: “Hôm nay, cậu ra dáng thục nữ ghê, đúng là đạt tiêu chuẩn của các bậc phụ huynh. Khi nào ra mắt bố mẹ Mục Dĩ Thâm, mình sẽ tham khảo cách ăn mặc của cậu” Lên xe, tôi không khỏi buồn cười, “Chỉ cần cột tóc, mặc váy, trang điểm nhẹ nhàng. Có làm sao mà phải thục nữ?” Cô khởi động xe, “Chuyện này cậu không hiểu được đâu. Nhiều người lớn tuổi thích con dâu, cháu dâu trông gọn gàng, dịu dàng, ít nhất là phải trông giống như cậu” Nhìn thấy bộ đồ gốm và hộp trà Thổ Nhĩ Kỳ được tôi đặt ở ghế sau, cô ấy nói: “Cậu biết gây được ấn tượng tốt ngay từ lần gặp đầu tiên với người lớn. Không lạ khi ông của anh Phó nhìn thấy cậu đã ưng ngay” Tôi cười yếu ớt, “Nếu mình nói mình là chó ngáp phải ruồi, thì cậu có tin không? Cô gật đầu, lắc đầu theo giai điệu bật trong xe nói lớn: “Đương nhiên là tớ tin rồi!” Bài hát có giai điệu sôi động và mạnh mẽ, tôi có tâm trạng tốt hơn, thậm chí còn phấn khích hơn cả so với nghe rock.

Lúc đến nơi đã là xế chiếu, Âu Dương Noấn lái xe đến thôn Hòa An, dừng lại trước một biệt thự cổ.

Ở cổng biệt thự, Âu Dương Cơ chống nạng, dường như đã đợi từ lâu.

Nhìn thấy xe của Âu Dương Noãn, ông lão mừng rỡ không giấu được vui mừng, bước xuống bậc thềm đón cô.

Âu Dương Noãn dừng xe, xuống xe chạy về phía Âu Dương Cơ, ôm lấy ông mà nói: “Ông nội, cháu đã nói với ông thế nào? Ông cứ ngồi ở trong nhà chờ, buổi tối trời lạnh, ông không sợ bị cảm lạnh sao?” Âu Dương Cơ cười một tiếng, “Nhóc con, hẹn là buổi sáng sẽ đến. Bây giờ là mấy giờ?” Âu Dương Noãn bĩu môi, “Lúc ấy cháu còn chưa ngủ dậy mà. Tiện thể, cháu có dẫn bạn đến, giới thiệu với ông.” Đang nói, Âu Dương Noãn kéo tôi, nhìn về phía Âu Dương Cơ, “Ông nội, đây là bạn của cháu, Thẩm Xuân Hinh” Âu Dương Cơ nhìn tôi nói: “Ông từng gặp cháu, hình như là thấy ở khách sạn. Cháu làm cho Tập đoàn Thuận Phát đúng không?” Tôi gật đầu cười nhẹ, “Cháu chào ông Ông gật đầu, “Xin chào, xin chào!” Qua màn chào hỏi, Âu Dương Cơ ra lệnh cho người làm chuẩn bị món ăn, sau đó đưa chúng tôi vào biệt thự, trong biệt thự không có nhiều người, chỉ có hai người trông trẻ và quản gia chăm sóc người già.

Các món ăn trong bếp dường như đã sẵn sàng từ lâu, và được bày sẵn trên bàn. Nhìn thấy chúng tôi, cô bảo mẫu tươi cười, “Xin mời, thức ăn Ị” đều đang nóng hổi Âu Dương Cơ gật đầu nói: “Lấy một cốc nước khoai lang cho Noãn Noãn” Rồi nhìn tôi, “Cô Thẩm thích uống gì?” Tôi cười: “Sao cũng được ạ, cháu không phải người kén chọn” Ông cười và nói: “Sao cháu không thử nước khoai lang mà Noãn Noãn thích nhất nhỉ?” Tôi gật đầu, cảm ơn, “Vâng được, cảm ơn ông!” Bên ngoài vang lên tiếng động cơ, dường như có xe đỗ ngoài cửa.

Âu Dương Noãn cầm đũa lên, nhìn Âu Dương Cơ rồi mới cho thức ăn vào miệng: “Ông nội, ông còn mời ai nữa không?” Âu Dương Cơ sửng sốt, lắc đầu nói: “Không, hôm nay ông chỉ gặp mỗi cháu thôi” Quản gia bước vào nói: “Ông chủ, có một người đàn ông họ Phó đang ở bên ngoài, nói rằng muốn đến thăm ông” Âu Dương Noãn hô một tiếng, nghiêng đầu nhìn tôi, “Phó Thắng Nam?” Tôi sững sờ, không khỏi lắc đầu: “Hiện tại anh ấy rất bận, sẽ không qua đâu!” Thực ra tôi cũng không chắc, nhưng Kiều Cảnh Thần và Mạc Hạnh Nguyên đều đang ở thành phố A, hẳn nhiên anh ấy phải đưa họ đi đây đó, chắc chắn sẽ không thể đến đây được, có lẽ vậy.

Âu Dương Cơ cười cười, đối với quản gia nói: “Nếu như đã đến rồi, thì mời người đó vào đây luôn: Người quản gia gật đầu, đi ra và nhanh chóng quay trở lại.

Người đàn ông theo sau ông ta dáng người mảnh khảnh và đẹp trai, với ngoại hình nổi bật, không ngoài ai khác chính là Phó Thắng Nam.

Âu Dương Noãn không khỏi bật cười, nói: “Tổng giám đốc Phó sợ bị tôi bắt mất vợ sao? Đâu nhất thiết phải keo kiệt như vậy?” Phó Thắng Nam chào hỏi Âu Dương Cơ, sau đó nhìn Âu Dương Noãn nói, “Thẩm Xuân Hinh thường mất ngủ buổi tối. Hai người muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không xen vào!” “Ngồi xuống đi!” Âu Dương Cơ nói xong liền kéo ghế bên cạnh cho Phó Thắng Nam ngồi xuống, nhìn Âu Dương Noãn mắng, “Con bé này, ăn nói không giữ ý gì cả” Phó Thắng Nam cười nói: “Tôi không mời mà đến, mới là làm phiền” Âu Dương Cơ nghĩ những gì Âu Dương Noãn nói, liền nhìn về phía Phó Thắng Nam nói: “Noãn Noãn nói cậu tới đây tìm vợ, không phải vợ cậu là Chu tiểu thư sao? Tại sao..” “Ông nội ơi, ông nhầm rồi!” Âu Dương Noãn nói, “Chu tiểu thư nào? Không phải đâu. Đây mới là cháu dâu do ông Phó đích thân chọn!”