Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 316




Chương 316: Lâu ngày gặp lại không quen biết nhau (3)

 

Hai đứa trẻ vừa đi vừa tranh luận đi về
phía sau vườn.

Tôi hết cách lắc đầu, bất giác cười
nhẹ, trước đây cứ luôn lo lắng một mình
trải qua bốn mùa sẽ cô đơn lắm, bây giờ
trông cô bé và Mặc Bạch sống bên nhau
cũng khá giống anh em ruột rồi, tôi cũng
coi như được yên tâm.

Thu ánh mắt lại, cảm nhận được hơi
nóng hầm hập nhìn về phía mình, tôi không
kiểm được quay đầu, thấy đôi mắt đen láy
của Phó Thắng Nam nhìn tôi chằm chằm,
ánh mắt thâm sâu phức tạp.

Tôi ngơ ra một lúc, vô thức nói: “Tổng

giám đốc Phó, anh nghỉ ngơi chút đi, tôi
đến nhà bếp xem có gì có thể giúp không.”

Cổ tay bị anh kéo lấy, giọng anh trầm
thấp không rõ vui buồn nói: “Mấy năm nay,
em sống có tốt không?”

Lòng tôi có chút khựng lại, nhìn anh,
ánh mắt bình tĩnh: “Tôi sống rất tốt, bốn
năm nay là bốn năm mà tôi sống bình an
nhất.”

Trong mắt anh hiện lên vẻ đau lòng,
cười tự giễu: “Đúng nhì, trông em đều rất
ồn cả mà.”

Tôi gật đầu nhẹ, cũng không tìm được
quá nhiều chủ đề đề nói chuyện với anh ấy,
mờ lời nói: “Anh ngồi ở đây chút đi, tôi qua
bên ấy giúp đỡ xem thế nào.”

“Chỉ làm bạn thôi, có được không?”
Giọng nói của anh truyền đến từ phía sau,
xăm cùng cam chịu: “Bốn năm rồi, anh
đã dùng đủ mọi cách để làm tê liệt bản

thân mình, nhưng con người là thế đấy,
càng muốn quên thì nỗi nhớ càng sâu
đậm, càng khó xoá mờ.”

Tôi than thờ, không biết phải an ủi anh
thế nào, quay đầu nhìn anh nói: “Tổng
giám đốc Phó, ai rồi cũng phải học được
cách mờ lòng, tôi ở đây thật sự rất tốt, ở
bên cạnh anh tôi sẽ oán hận, sẽ sụp đồ.
Trông có vẻ như ở Giang Thành và thủ đô
tôi có rất nhiều người thân và bạn bè,
nhưng tôi lại rất đau khổ, tôi không có
cách nào đề mờ lòng với những gì trong
quá khứ, Hoàng An là nơi trái tim tôi thuộc
về, ở đây, tôi có thể sống như cách bản
thân mình muốn sống, tổng giám đốc
Nam, hy vọng anh có thề hiều cho tôi.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt nóng lạnh phức
tạp, nỗi đau khổ khó che giấu hiện lên, một
lúc lâu sau, anh mở lời, gật đầu, trầm trọng

nhả ra một chữ: “Được!”

Anh quay người rời đi, tôi thở dài than
nhẹ, khó khăn trong đời người thực chất
chỉ là lúc bắt đầu không thề qua nổi cửa ải
của chính mình.

Vào phòng bếp, Chương Nam đang
rửa rau, thấy tôi bước vào, anh hơi sững
người: “Em nói chuyện với tổng giám đốc
Nam đi, ở đây đề anh lo cho.”

Tôi cười nhẹ: “Em có thề giúp anh rửa

rau.

Anh lắc đầu, ánh mắt rơi vào mắt cá
chân tôi: “Hình như lại sưng rồi, đi nghỉ
ngơi đi!”

Không lay chuyền được anh, tôi lại trờ
về lại sân vườn, trông thấy Trần Văn Nghĩa,
anh ta vẫn lạnh lùng như xưa, đôi mắt đen
láy nhìn tôi, sống lưng thằng như bút.

“Trợ lý Nghĩa, có chuyện gì sao?”
Anh đưa túi ni lông cho tôi, mở lời nói:

“Tổng giám đốc Phó bảo tôi đưa cho cô,
dùng đề bôi vết thương do bị trật.”

Tôi gật đầu, nhận lấy: “Thay tôi nói
cảm ơn anh ấy một tiếng!”

Anh gật đầu, hơi nhếch môi: “Mợ chủ,
tổng giám đốc Phó vẫn luôn đợi cô, bốn
năm, anh ấy biết chỉ cần anh ấy muốn tìm
thì sẽ có thể tìm cô dễ như trờ bàn tay,
nhưng anh ấy sợ, sợ cô vẫn luôn oán hận
anh ấy, đầy anh ấy ra, cho nên anh ấy đang
đợi, đợi cô mở lòng, đợi cô trở về.”

Tôi cười nhạt, không đến nỗi khó chịu,
khẽ mờ lời, bình tĩnh nói: “Cảm ơn tổng
giám đốc Phó đã giúp tôi, phiền anh
khuyên anh ấy, nói rằng mỗi người đều có
con đường riêng mà mình muốn đi, không
cần phải níu kéo quá khứ.”

Thấy tôi nói vậy, anh ta định mờ lời nói
gì đó nữa nhưng cuối cùng cũng không nói

chữ nào, sau khi thở dài nhẹ, anh rời khỏi.

Hôm sau.

Vết thương trên mắt cá chân đã đỡ
hơn nhiều, sau khi đưa Tuệ Minh đi, tôi di
chuyền đến khách sạn.

Thấy người chặn tôi trước cửa là
Trương Hân Hân, sau lưng cô ta còn có hai
người đàn ông lực lưỡng.

Tôi không nhịn được mà nhíu mày,
lạnh lùng nhìn cô ta, có chút ý giận đè nén.

“Thẩm Xuân Hinh, nếu bây giờ chị quỳ
xuống xin lỗi tôi, tôi có thề suy nghĩ về việc
bỏ qua chuyện trước đây chị làm bỏng tôi,
đề cô ở lại khách sạn kiếm miếng ăn, nếu

không…”

“Nêu không thì sao?” Tôi mở lời, giọng

lạnh nhạt.
Cô ta hừ lạnh: “Nếu không chị đừng
trách tôi không cho con gái cưng của chị

có kết quả tốt, khiến những việc chị làm…

mọi người đều biết cả…”

Tôi nhíu mày, tuồi trẻ vốn dĩ là khoảng
thời gian vui vẻ đẹp đế, nhưng khi nhìn cô
ta, tôi vô thức cảm thấy đôi lúc tuổi trẻ thật
sự khá khiến người khác ghét bỏ.

Ánh mắt rơi vào người đàn ông sau
lưng cô ta, tôi mờ lời nói: “Cô có thề thử
xem cô có bản lĩnh này không.”

Cô ta thẹn quá hóa giận, nhìn hai
người đàn ông sau lưng: “Anh họ, các anh
nghe chưa? Đưa chị ta đi cho em, chơi
chết chị ta cho em, ai bảo chị ta kiêu ngạo
thế chứ”

Ö nơi phố huyện bé như lòng bàn tay
này, quả thật, có chút năng lực chính là
đạo vua, người có tiền không nhiều, dù
cho có là người có tiền cũng không đề tâm
những người ở đây.

Trương Hân Hân ngang ngược một

phần cũng vì cha cô ta sống ở đây lâu

năm, cũng được xem là địa đầu xà rồi.

Thấy hai người đàn ông đến cạnh tôi,
tôi không kiểm được nhíu mày, giọng điệu
lại xuống: “Trương Hân Hân, trước khi đắc
tội người khác cô không điều tra chút à?”

Cô ta cười lạnh: “Điều tra à, chị tường
mình là cái thá gì mà đáng đề tôi điều tra.”

Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho số Thầm
Quang, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Hân
Hân nói: “Tôi đã cảnh cáo cô rồi, địa vị của
cha cô bị cô làm cho mất cả rồi, có thề nói
là cô đáng đời.”

Sắc mặt vô ta không được tốt cho
lắm, tức đến nồi nói ngay với hai người đàn
ông: “Chơi chết cô ta cho em.”

Cuộc gọi trên tay tôi kết nối được,
giọng Thẩm Quang nhẹ nhàng trầm đi:
“Thẩm Xuân Hinh, có chuyện gì sao?”

Cầm điện thoại, môi tôi nhếch lên, mờ

lời nói: “Chú ba, chủ tịch huyện Hoàng An
Trương Đức Nghị ức hiếp người dân, tiền
bên trên phát xuống để cứu dân nghèo
gần như không phần nào không bị ông ta
để vào túi, chú cho người đến điều tra
xeml”

Thầm Quang ừm một tiếng, mờ lời nói:
“Bây gið con có sao không?”

“Không sao, họ không dám làm gì con
đâu!”

Ông ừm một tiếng, mờ lời nói: “Tối chú
qua, bảo vệ mình là được rồi, những
chuyện khác cứ đợi chú xử lý.”

Tôi gật đầu, cúp điện thoại.

Trương Hân Hân khựng lại vài giây,
ngay sau đó cười lạnh, châm chọc nói:
“Thầm Xuân Hinh, chẳng phải chị chỉ là
một người mẹ đơn thân sa sút thôi sao, cố
ià vờ tiểu thư nhà giàu trước mặt tôi làm gì?”

Nhìn hai người đàn ông lực lưỡng, cô
mờ lời: “Hai anh đưa chị ta đến nơi khi ho
cò gáy tiếp đãi chu đáo cho em, chơi chết
chị ta cũng không sao, em gánh hậu quả.”

Hai người đàn ông vẫn được xem là lý
trí, có chút lưỡng lự nhìn tôi, nhìn tôi một
lát rồi nói: “Cô họ gì?”

Tôi nhướn mày: “Thầm Xuân Hinh,
Trương Hân Hân không nói với anh tôi tên
gì sao?”

Hai người đàn ông ngơ ra, nhìn nhau
nói: “Bên trên hình như có một người tên
Thầm Quang, lần trước cậu đến thành phố
họp có từng gặp, bảo là lại lên chức rồi.”

Trương Hân Hân không quan tâm:
“Hai người nghĩ nhiều rồi, chị ta ở Hoàng
An bốn năm rồi, nếu thật có người chống
lưng thì cũng không đến nỗi ở đây cả bốn

mà cũng chẳng có ai đến thăm mẹ
con họ đâu.”

“Ha!” Có tiếng cười lạnh truyền đến,
giọng điệu lạnh lùng châm biếm: “Chưa
thấy quan tài chưa đồ lệ.”

Trần Văn Nghĩa từ khách sạn bước ra
nói câu này, theo bên cạnh anh là Phó
Thắng Nam, ánh mắt người đàn ông thầm
thấp lạnh lùng, mang theo vài phần ý lạnh
thăm thằm.

Trương Hân Hân ngớ ra, vội vàng nhìn
về phía Phó Thắng Nam và Trần Văn Nghĩa
nói: “Tổng giám đốc Phó, trợ lý Trần!”

Phó Thắng Nam vốn không thèm liếc
nhìn cô ta lấy một cái, ánh mắt nhìn về phía
tôi, nhẹ nhàng hạ mắt xuống, mờ lời nói:
“Vết thương đố chưa?”

Tôi qât đầu, không mờ lời.