Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 120




Chương 120: Em có thể giúp anh

Những lúc như thế này, tôi
cảm thấy hình như mình không cần
thiết nhúng tay vào, do dự một lúc
chuẩn bị quay về phòng ngủ.

Không ngờ Phó Thắng Nam
mỡ miệng nói: “Rửa xong rồi thì
xuống ăn chút đồ ăn đi!”

Nhìn xuống dưới lầu, bắt gặp
ánh mắt hững hờ của anh nhìn tôi.
Còn Lâm Hạnh Nguyên thì có vẻ
vô cùng uất ức, mắt đỏ sưng lên,

nhìn tôi một cách không cam lòng.

Tôi không lên tiếng mà thờ dài
một hơi rồi xuống lầu, cố gắng hạn
chế sự tồn tại của mình mà đi vào
phòng ăn.

Bên ngoài phòng khách vang
lên giọng nói của Lâm Hạnh
Nguyên, cô ta cố ý muốn tôi nghe
thấy được: “Chẳng qua Thẩm Xuân
Hinh chỉ là một cô nhi, không có gì
cả. Trong tương lai tập đoàn Phó
Thiên phải phát triển, cô ta có thể
giúp anh gì được đây? Nhưng mà
em có thể, sau lưng em có cha mẹ,
có nhà họ Mạc. Những tài nguyên

này có thể giúp tập đoàn Phó
Thiên kinh doanh tốt hơn.”

Lời này quả thực là không sai,
chúng ta không phải là người nắm
giữ cả thế giới, cho dù có xuất sắc
hơn thì cũng vậy, đến một mức độ
nào đó thì phải dựa vào tài nguyên
và các mối quan hệ sau lưng.

Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh
là một lựa chọn không tệ.

Cháo có hơi ngọt, cảm thấy
không có khẩu vị nữa, tôi chống
cằm nghe Phó Thắng Nam nói:
“Hạnh Nguyên, nếu như vì những
thứ ở sau lưng em mà anh bỏ vớ,

thì sau này gặp được ai đó đẳng
cấp cao hơn em, anh cũng sẽ bỏ
em thôi.”

“Em không quan tâm!” Lâm
Hạnh Nguyện nghẹn ngào: “Em
yêu anh, nếu sau này anh có gặp
được người tốt hơn, anh muốn đi
thì em cũng bằng lòng để cho anh
theo đuổi người tốt hơn.”

Hình như Phó Thắng Nam có
hơi tức giận: “Nhưng mà anh quan
tâm. Cả đời này của anh chỉ cưới
một người, chỉ có thể là Thẩm
Xuân Hinh!”

“Nhưng mà anh không yêu cô

ta” Lâm Hạnh Nguyên đứt hơi
khàn tiếng: “Hôn nhân không có
tình yêu thì không thể đi được với
nhau, sau này anh và con anh đều
phải chịu giày vò vì không có tình yêu.”

Giọng nói của Phó Thắng
Nam lạnh lùng: “Hạnh Nguyên, đây
là hôn nhân của anh, là chuyện của
anh với Thẩm Xuân Hinh. Em
không cần phải nhúng tay vào, lúc
trước anh chăm sóc em, không
buông bỏ em được là vì anh trai em
nhờ anh chăm sóc em, mong em
có thể sống tốt. Bây giờ bên cạnh

em đã có cha mẹ yêu thương em

rồi, em có thể sống rất tốt. Anh có
gia đình của anh, anh có người anh
cần chăm sóc.”

Anh khựng lại một lát rồi nói
tiếp: “Anh mong em có thể kiềm
chế được lời nói và hành vi của
mình, đừng làm tổn thương đến
người nhà của anh. Nếu như không
làm được, thế thì anh hy vọng, sau
này chúng ta không cần phải gặp
lại nhau nữa.”

“Không cần thiết gặp nhau?”
Lâm Hạnh Nguyên hạ giọng, giọng
khàn khàn nghẹn ngào, có chút
không dám tin: “Anh Nam, anh yêu

cô ta rồi?”

Tôi có hơi bất ngờ, càng ngạc
nhiên hơn là Phó Thắng Nam lại có
thể nói ra những lời này. Phó Thắng
Nam là người nói một không nói
hai, chứng tỏ đối với Lâm Hạnh
Nguyên, anh không còn giống như
lúc trước nữa.

Nhưng càng bất ngờ hơn là
câu trả lời sau đó của Phó Thắng
Nam: “Đúng!”

Anh yêu tôi rồi?

Giọng nói của Lâm Hạnh
Nguyên có hơi chói tai: “Không thề
nào, đó không phải là yêu, mà là

trách nhiệm. Vì cô ta ở bên cạnh
anh hai năm, trao thân cho anh rồi,
lại còn mang thai nữa. Những điều
này chỉ là vì áy náy, là trách nhiệm,
căn bản không phải là yêu!”

Phó Thắng Nam không phải là
người có khả năng tranh luận, thấy
cô ta phát cuồng, anh chỉ nhẹ
nhàng nói: “Hạnh Nguyên, đừng
quậy nữa, đi về với Cảnh Thần đi!”

Có lẽ anh lo Lâm Hạnh
Nguyên sẽ làm ồn đến tôi, Phó
Thắng Nam trầm giọng bảo Lâm
Hạnh Nguyên rời đi. Không lâu sau
thì Kiều Cảnh Thần cũng đến.

Cảm xúc của Lâm Hạnh

Nguyên khá kích động, Kiều Cảnh
Thần nửa kéo nửa ôm cô ta ra khỏi
biệt thự.

Lúc Phó Thắng Nam vào
phòng ăn thì tôi đã ăn gần xong rồi.
Anh chau mày, có hơi mệt mỏi,
nhìn tôi rồi nói: “Bữa sáng có vừa ý
không?”

Tôi gật đầu: “Tối qua không
nghỉ ngơi tốt hả?”

Anh cười nhẹ, kéo tôi lại ôm
vào lòng, mệt mỏi dựa cằm lên vai
tôi: “Buổi chiều có dự định gì không?”

Tôi nghĩ một hồi rồi nói: “Có
thể em phải ra ngoài một chuyến,
Vũ Linh quay về mấy ngày rồi mà
em không có thði gian đi với cậu
ấy, hôm nay em muốn đi thăm cậu ấy!”

John cũng đến thành phố
Giang Ninh, hôm nay anh ta sẽ đến
nơi, tôi không nói với Phó Thắng
Nam là vì không cần thiết. Bệnh
này của tôi vẫn chưa đến mức mất
mạng, chết không nổi.

“Ùm!” Anh đáp lại một tiếng,
nhìn tôi với vẻ không hài lòng:
“Xem ra tôi phải ở một mình rồi.”

Tôi cúi đầu xuống, chủ động
kéo tay anh, nhìn anh nói: “Phó
Thắng Nam, những lời lúc nãy anh
nói với Lâm Hạnh Nguyên đều là
thật sao?”

Bốn mắt nhìn nhau, tôi có thể
nhìn thấy được rõ ràng hình bóng
trong đôi đồng tử của anh, anh nói:
“Có khi nào tôi nói dối không?”

“Được, vậy sau này chúng ta
phải sống với nhau thật tốt!” Trong
hôn nhân, thực ra yêu và không
yêu không quan trọng đến thế, so
với trách nhiệm thì đúng là nhỏ bé.

Tôi không chắc về tình cảm

của Phó Thắng Nam đối với tôi.

Nhưng trách nhiệm của anh đối với
tôi và con, tôi chắc chắn anh
không dễ dàng từ bỏ được.

Như thế là đủ rồi!

Ngồi với anh trong phòng
khách một lát rồi tôi đi ra ngoài.
Tuy bụng đã lớn rồi nhưng cũng
không ảnh hường đến việc lái xe.

Ba giờ chiều là John đến, từ
biệt thự lái xe đến sân bay vừa
đúng lúc!

Nhìn người đàn ông ở lối ra, tôi
không khỏi sững sờ, mấy năm rồi

không gặp, từ một chàng trai
ki—¬ _—

khoảng mét bảy mà phút chốc lại
cao lớn thế này.

Người đàn ông hai mấy tuổi,
phong độ điền trai. Thời tiết quá
nóng, anh ta mặc quần đùi màu
xám dài đến đầu gối, kết hợp với áo
sơ mi kẻ sọc màu xanh từ tuần lễ
thời trang năm nay, đeo kính râm
trên mũi cao và mái tóc không dài
không ngắn, rất thời trang.

“Halo, cục cưng! Cuối cùng
cũng gặp cô rồi.” Tôi chưa kịp lấy
lại tinh thần, cả người đã bị thân
hình cao lớn một mét tám của anh
ta áp lại.

“Lâu ngày không gặp, sao anh
lại cao thế này rồi?” Buông anh ta
ra, tôi nhìn anh ta rồi nói, trong lòng
không khỏi cảm thán, năm tháng
đúng là làm thay đổi con người.
john của lúc trước không đẹp trai
như vậy!

Bây giờ có thể so với độ đẹp
trai của các nam minh tỉnh nổi
tiếng rồi, quá xuất sắc luôn.

Anh ta ngước đầu véo mặt tôi,
nhe răng trợn mắt nói: “Cô không
hiều rồi, tôi đang trong trong kỳ trồ
mã, đột nhiên cao lên, nói không
chừng có thể cao hơn nữa đó!”

Nhìn cái đầu to bự của anh ta,

tôi không khỏi bĩu môi: “Còn cao
hơn, sợ là lên trời đó!”

Sau khi lên xe, anh ta nhìn một
vòng rồi nói: “Sao cô nhóc Vũ Linh
đó không đến đón tôi? Chẳng lẽ
cũng đi tìm trai rồi?”

Tôi cười nói: “Lát nữa đến nhà
hàng rồi gặp! Cậu ấy đến trước đặt
chỗ rồi.”

Thắt dây an toàn xong, anh ta
nhìn tôi nói: “Gọi điện thoại là được
rồi mà” Ngừng một lát, ánh mắt
anh ta lướt đến bụng tôi, khóe mắt
giật giật một lát: “Hay là để tôi lái xe?”

Tôi nhướng mày: “Anh quen
đường ở đây sao?”

Anh ta lắc đầu: “Không quen!”

“Thế thì thôi!” Khởi động xe
xong, tôi nói: “Đặt phòng khách
sạn cho anh rồi, là khách sạn bốn
sao, chơi mấy ngày ở thành phố
Giang Ninh cho vui.”

Anh ta khó chịu, nhìn tôi nói:
“Tôi không ð khách sạn! Không
phải cô kết hôn rồi sao? Nghe Vũ
Linh nói chồng cô là CEO của công
ty thị trường, chắc là rất giàu. Nhà
cô phải là biệt thự năm trăm mét

vuông mới đúng chứ!”

Nhìn vẻ mặt nhiều chuyện của
anh ta, tôi cười nói: “Anh cũng biết
chồng của tôi đó, năm ấy anh còn
đích thân viết bài văn phê bình về
cậu chủ nhà giàu này mà.”

Anh ta ngơ ngác: “Tổ tông nhà
họ Phó, Phó Thắng Nam?”

Tôi gật đầu, mỉm cười. Năm đó
tôi lên đại học, Phó Thắng Nam
mới tiếp quản tập đoàn Phó Thiên.
Lúc đó anh cũng chỉ hai tám tuổi,
đối với một tập đoàn lớn như Phó
Thị thì người quản lý này quá trẻ
tuổi rồi.