Tổng Tài Phá Sản

Chương 8




Bên trong câu lạc bộ Kim Sắc cũng có cạnh tranh.

Mỗi một quản lý đều có trong tay đủ loại mặt hàng, ai có thể từ trong tay khách nhân móc được nhiều tiền hơn, lời nói của hắn càng có trọng lượng.

Đường Hoan mỗi lần đều không cần mặt mũi mà dỗ những người đó đến vui vẻ, lúc sau liền đưa người chạy mất tới chỗ Lý ca.

Lý ca vỗ vỗ bả vai hắn.

"Hoan à, anh xem như không nhìn lầm cậu! Chỉ bản lĩnh này của cậu, nói ra nếu không phải bị kẻ gian hãm hại, nhất định có thể khiến việc làm ăn của Bạch thị ở trong tay cậu làm đến hô mưa gọi gió."

Đường Hoan thực cảm động, cảm động đến rơi nước mắt!

"Lý ca, vẫn là anh hiểu huynh đệ!"

Lệ nóng dòng dòng một hồi liền lén lút nói, "Lý ca, dạo gần đây tài chính em có chút eo hẹp..." 

Lý ca tiện tay liền từ bao da lấy ra một xấp tiền đưa cho hắn, dáng vẻ đại khái ít nhất có đến một vạn.

Hắn cũng là người hiểu được có qua có lại, cũng không thể chỉ kêu con ngựa chạy mà không cho nó ăn có đúng không!

Đường Hoan cầm tiền, vui rạo rực nhanh như chớp chạy đi, tiếp tục tới cửa làm tiểu đệ tiếp khách.

"... Tiết tháo đâu?"

Rác rưởi hệ thống sau khi cẩn thận nghĩ lại một hồi, rốt cục nhịn không được mà mở miệng.

Tổn thọ mà!

Còn không phải chỉ là mất bánh bao nhỏ của ngươi sao?

Có cần phải buông thả bản thân như vậy không?

"Ngươi biết cái gì!" Đường Hoan nghĩ đến sự tình chân chính làm mình đau đầu ở thế giới này, liền nhịn không được lớn tiếng với rác rưởi hệ thống.

Ngu Uyên cùng Tường Thần Hi làm cho hắn cảm thấy ghê tởm ở chỗ nào?

Chính là sau khi dùng hết mọi biện pháp làm cho Bạch Thừa Hoan cửa nát nhà tan, chúng bạn xa lánh còn muốn đem hắn bức đến tuyệt lộ...

Cho người dẫn đường, để cho hắn nhiễm lấy thói xấu khó dứt nhất!

Làm người nên lưu một con đường, sau này đường hoàng mà gặp nhau.

Vốn dĩ giữa bọn họ không có thâm thù đại hận gì, phá hủy Bạch thị có thể nói là đấu đá trên thương trường, mà triệt để hủy diệt một người thì gọi là cái gì?

Hắn biết trong thân thể này chứa đựng ác quỷ!

Chỉ cần đợi thời cơ chín mùi, sẽ hoàn toàn phá mà ra, hơn nữa căn bản là không cách nào chế trụ!

Sau khi Đường Hoan từ trên tay Lý ca lấy được tiền, tan tầm liền đi tới một quầy bar...

Cố tình buông đầu xuống, giả bộ ngựa quen đường cũ, trực tiếp tìm một bartender.

"Có hàng không?"

"Có, nhưng phải đưa tiền trước."

Bartender nheo nheo con mắt, một bộ biểu tình lấy khóe mắt xem người. Nhẹ nhàng bâng quơ ngó qua... túi quần Đường Hoan.

Đường Hoan lấy ra bao da từ trong túi quần, sau khi đưa tiền cho bartender, lập tức lấy hàng từ trong tay hắn, nhanh chóng chạy đi...

...

Lúc màn đêm buông xuống.

Thanh âm từ bốn phía xóm nghèo đều trở nên rõ ràng phá lệ, có đang đánh con, có đang cãi nhau, có đang chơi mạt chược...

Đường Hoan an tĩnh dựa ở cửa, ngồi liệt dưới đất, trên trán từng giọt mồ hôi không ngừng chảy ra.

Môi hắn trắng bệch, cả người thỉnh thoảng run rẩy một chút!

Trong xương tủy giống như đang có con kiến cắn, hơn nữa là loại mà vô số con kiến ào ào xông lên, chậm rãi gặm cắn!

Trong lồng ngực phảng phất có một ngọn lửa, từ trong ra ngoài không ngừng thiêu đốt, vẫn luôn bỏng rát nội tạng hắn, thiêu đốt da thịt hắn, chỉ hận không thể đem hắn sống sờ sờ mà thiêu chết!

Đau!

Vô cùng đau!

Ác quỷ trong thân xác này, giờ khắc này đã phá mà thoát ra!

Toàn thân giống như có ngàn vạn cái mồm từng ngụm từng ngụm một cắn xé máu thịt hắn, mỗi một cái miệng đều đang kêu gào!

Độc phát rồi!

Đã dính vào đồ vật gây nghiện, muốn từ bỏ, không dễ dàng như vậy!

Cho dù là Đường Hoan, cũng không dễ dàng như vậy!

______

Huhu, Hoan Hoan bảo bối của người ta...

Uhm, chương này đột nhiên Lý ca xưng "anh" đó, người ta không nhầm đâu.