Đường Hoan tức khắc tỉnh táo lại, hai mắt nhắm chặt một chân giơ lên đá qua...
Dưới chân có gió thổi qua, cảm giác trên người mình còn lạnh căm căm, dường như mặc rất ít!
Đường Hoan sợ tới mức vội vã không ngừng dụi mắt, lúc này mới miễn cưỡng mở được hai mắt ra. Đập vào ánh mắt chính là một tên nam nhân trung niên béo phì che cả tràng cảnh, thoạt nhìn, dường như có thể chảy ra cả dầu từ trên người!
Ăn một đá của hắn liền ngã trên mặt đất luôn mồm kêu to, bò không dậy nổi.
Đường Hoan cảm thấy trên người mình lạnh lẽo lạnh lẽo, vì thế hai tay vội vàng ôm ngực. Tìm quần áo!
Ah???
Má!!!
Thời điểm che ngực, tại sao lại là bằng phẳng?
Tại sao?
Đường Hoan nhìn xuống trong khiếp sợ...
Ở trần!
Bên dưới là một cái quần đùi bài biển hoa hòe lòe loẹt!
Thị lực cũng thật tốt, thế cho nên thấy rõ ràng lông chân mọc trên cẳng chân!
Lông chân đen còn uấn khúc, cơ bắp ở cẳng chân còn rất phát triển.
Đường Hoan đứng tại chỗ, nỗ lực phản ứng một chút, sau đó ngao ngao kêu lên...
"Aa!!!"
Ngay sau đó tựa như một cơn lốc lao ra khỏi phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Hắn cần gương!
Hắn khẩn cấp cần một cái gương!
Nhìn dáng vẻ hẳn là một tòa khách sạn, Đường Hoan từ hành lang một đường lao xuống, sau đó vọt tới đại sảnh khách sạn.
Trong đại sảnh có một cái cửa kình sát đất thật lớn, Đường Hoan chưa kịp phòng ngừa, đột nhiên thấy chính mình trong gương.
MMP!
Cay mắt!
Quả thực là để cho người ta vô pháp tiếp thu!
Lớn lên không có tì vết, không có vết bầm, cũng không phải một cái dưa vẹo táo nứt, nhưng vấn đề lớn nhất là...
Này mẹ nó là cái nam nhân!!!
Bên trên trần trụi!
Bên dưới là một cái quần đùi bài biển hoa hòe lòe loẹt!
Khuân mặt nhìn qua trong đám nam nhân thì thuộc dạng thanh nhã anh tuấn, trên tóc bôi sáp, trên mặt còn trang điểm nhẹ!
Đường Hoan cảm thấy bản thân chịu không nổi loại ủy khuất này!
Hắn yêu cầu tìm một chỗ, lấy lại bình tĩnh!
Vì thế nhanh như chớp, hắn xoay người chạy chậm ra khỏi khách sạn, sau đó tùy tiện tìm một cái ngõ nhỏ ngồi xuống...
Sau khi tiếp nhận cốt truyện, trong lòng Đường Hoan ngoại trừ mmp thì không còn từ nào để nói.
Đây là một cái thế giới làm người vô cùng đau trứng!
Nguyên chủ - Bạch Thừa Hoan là một tên tổng tài.
Cái loại mà đã phá sản!
Trước khi phá sản, Bạch gia là hào môn nổi danh ở xã hội thượng lưu, tuy rằng một thế hệ càng so càng kém thế hệ trước, nhưng tốt xấu thì vẫn còn cái vỏ rỗng bày ở đó.
Bạch Thừa Hoan là con trai duy nhất của Bạch gia, cũng là người thừa kế duy nhất. Từ nhỏ hắn đã kiêu căng, dưỡng thành một ít tính cách ăn chơi trác táng.
Mặc dù là sau khi tiếp nhận gánh nặng gia tộc, Bạch Thừa Hoan trước sau vẫn là một tên bại gia tử.
Cả ngày ngồi trong văn phòng, ra lệnh, xem ai không vừa mắt thì chỉnh hắn, các kiểu thiên lãnh vương phá!
Tuy rằng nói Bạch Thừa Hoan không ra gì, nhưng nếu không xảy ra tai vạ, lại nắm chắc có những người kia chống lưng, hẳn là không đến mức phá sản mới đúng. Cùng lắm là tài chính co lại.
Sở dĩ sẽ phá sản là vì... khí vận chi nữ, Tưởng Thần Hi.
Tưởng Thần Hi, sinh ra bần hàn.
Nếu là pháo hôi, nói là sinh ra bần hàn thì là mẹ nó thật sự bần hàn!
Nếu là khí vận chi nữ, nói xuất thân bần hàn lại là để thể hiện khí vận chi nữ dương quang sáng lán, tích cực hướng về phía trước, tuy rằng bần cùng nhưng lại vô cùng thiện lương!
Tưởng Thần Hi và Bạch Thừa Hoan hai người, một cái xuất thân phú quý ăn chơi trác táng, một cái là nữ hài quật cường xuất thân bần hàn, không ngừng vươn lên, theo lý mà nói, không nên có bất cứ liên hệ nào mới đúng.
Nhưng mà, cha Tưởng Thần Hi quả thực là quá thiện lương, lúc trước nhân duyên trùng hợp đã cứu Bạch lão gia tử một mạng...
Vì thế một mối hôn nhân môn không đăng hộ không đối như vậy đã được định ra.