Tuy nhiên đứng tiếp khách ở cổng lớn quả thật không phải chuyện mà con người làm, đứng cả ngày, hai đùi không khác nào đã bị phế đi!
Thời điểm buổi chiều Đường Hoan đi làm, liền cảm thấy tinh thần có chút uể oải, vẫn luôn không ngừng quay đầu đi ngáp.
"Cậu có phải thân thể không thoải mái không?"
Một đám tiểu đệ tiếp khách đứng ở cửa mười phần quan tâm mà thăm hỏi, kỳ thật trong lòng cũng có tính toán của riêng mình: Con hàng đứng cạnh mình này, rốt cuộc khi nào mới xin nghỉ đây?!
Mỗi lần khách nhân đến, hắn đều dẫn bọn họ tới chỗ Lý ca, khiến cho sinh ý của quản lý khác đều không tốt!
Đường Hoan mười phần kiên quyết lắc đầu phủ nhận, "Không, tôi cảm thấy tôi còn có thể kiên trì!"
Tiểu đệ tiếp khách: "..." Mẹ nó, ngươi lưu một con đường sống cho người khác sẽ chết sao?
Đường Hoan ngạnh chống làm thêm sau giờ cho nên hôm nay không cần phải làm ca muộn, vì thế thời điểm trở về, cũng chỉ mới sáu bảy giờ chiều.
Từ trên xe buýt đi xuống, chậm rì rì đi bộ, tiếp đó liền nghe thấy một tiếng gọi sau lưng.
"Bạch Thừa Hoan, anh đứng lại!"
Đường Hoan quay đầu nhìn lại.
Tưởng Thần Hi ăn mặc một thân lễ phục màu hồng phấn, nhìn qua cả người đẹp đến không được.
Nguyên liệu chế tác mắt thường có thể thấy là đắt.
mmp!
Đã nói "phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di" mà? Nói chướng mắt loại sâu mọt như Bạch Thừa Hoan không phải sao?
Lúc trước Bạch Thừa Hoan đưa tiền cho ngươi, để ngươi làm tang sự cho cha, ngươi cảm thấy người ta nhục nhã ngươi.
Tại sao sử dụng tiền của Ngu Uyên đưa tới, lại thoải mái như vậy?
"Làm gì?"
Đường Hoan hít hít cái mũi, cả người đều không một chút tinh thần cho nên tính tình vô cùng táo bạo, ác thanh ác khí hỏi lại.
"Thời điểm anh lúc trước ném tiền cho tôi, để cho tôi từ hôn, hẳn là chưa từng nghĩ tới một ngày kia bản thân anh cũng có thể lưu lạc tới loại tình trạng này phải không."
Tưởng Thần Hoan nói được mười phần kiều tiếu, thời điểm nói chuyện trên người tự mang theo một loại cảm giác tinh thần trượng nghĩa.
Có một ít người luôn thích đem người khác giả tưởng thành địch nhân, sau đó ở trong lòng đắp nặn bản thân mình thành kẻ cứng rắn không sợ cường quyền.
Có lẽ chính là giống như thế này.
"Thứ nhất, tôi sở dĩ từ hôn với cô là bởi vì cảm thấy chúng ta tính cách không hợp. Cô nếu cứ luôn nhất định phải cảm thấy đây là vì tôi khinh thường cô thì tôi đây cũng không có cách nào."
"Thứ hai, tôi nhớ rõ lúc trước đưa tiền cho cô cũng không phải là ném tới mà là đưa vô cùng ôn tồn."
"Thứ ba, tôi cho tiền để cô làm tang sự cho cha cô, không phải để thu mua cô."
Đường Hoan cảm thấy bản thân liệt kê từng cái vô cùng rõ ràng rạch ròi nhưng mà người ta nói không nghe thì chính là không nghe.
"Bạch Thừa Hoan, anh không cần giảo biện! Cảnh tượng lúc đó, tôi chính là người trải qua, anh dù giảo biện như thế nào cũng không có khả năng thay đổi được ấn tượng về anh trong lòng tôi!"
Đường Hoan:...
Không chỉ tâm mệt mà còn muốn đem thiểu năng trí tuệ trước mắt ấn dưới mặt đất ra sức chà sát.
"Tôi hôm nay tới tìm anh cũng phải là muốn đánh chó rơi xuống nước!", Tưởng Thần Hi hơi ngẩng đầu, bộ dáng khinh thường cùng loại người như Đường Hoan có giao thiệp.
Cô liền biết loại nam nhân như vậy là không có bất luận bản lĩnh gì, một khi đã rời khỏi gia tộc của mình liền không khác gì con sâu cái kiến.
Quả nhiên sau khi Bạch thị phá sản, hắn ta liền sống như một con chó!
Đường Hoan: ... Ngươi mẹ nó mới là chó!
"Tôi chỉ là tới đem loại tiền dơ bẩn lúc trước anh ném cho tôi trả lại!"
Tưởng Thần Hi hơi hơi dương cằm, phảng phất rốt cuộc có thể đường đường chính chính đứng trước mặt Bạch Thừa Hoan, giống như có thể tìm về tôn nghiêm của bản thân đã từng bị hắn giẫm đạp!
Sau đó lấy ra một xấp tiền, thực sự ném về phía Đường Hoan!
_________
Con mụ Tưởng Thần Hi này cũng phải dựa vào cha Ngu Uyên thì sự nghiệp mới đi lên :))))
"Phú quý bất năng dâm" nghĩa là giàu sang mà không dâm. Người giàu có, lắm tiền bạc, thế lực lớn, thường chẳng biết giữ phép tắc, không chịu kiểm soát hành vi của mình, hóa thành dâʍ ɭσạи. Tuy nhiên, nếu ở trong hoàn cảnh giàu sang, mà không có hành vi dâʍ ɭσạи, biết giữ quy củ, chất phác thực thà, không vi phạm luật pháp, chẳng phạm tới luật pháp của cõi trời, cũng chẳng phạm vào luật pháp của địa ngục. Ðó là phú quý bất năng dâm.
"Bần tiện bất năng di" nghĩa là nghèo hèn mà không đổi. Người ta khi nghèo khó thì mất cả chí khí, chẳng từ một thủ đoạn nào, cốt sao mánh lới cho tinh khôn; đối với người giàu thì nịnh hót, kẻ nghèo thì khinh khi, làm những hành vi hạ tiện. Tuy nhiên, nếu nghèo nhưng chí nguyện không đổi, xử sự với đời như một chính nhân quân tử, quang minh lỗi lạc, giữ đúng nhân cách, đầy đủ chí khí, không chịu đi vào chỗ bùn nhơ. Ðó là bần tiện bất năng di.