Tổng Tài Phá Sản

Chương 10




"Vì cậu, tôi cũng đã thành khách quen ở chỗ này!"

Đường Hoan hehe cười, giơ tay vỗ vỗ mặt chính mình, "Đây là vinh hạnh của tôi, Phùng thiếu nói như vậy, trên mặt tôi khác nào được dát vàng!"

Tiểu bộ dáng cười rộ lên này, quả thực làm người ta cảm thấy tâm tình dao động!

Đáng tiếc chỉ là cái tiểu đệ tiếp khách, không bán.

Ai da, thật là làm người cảm thấy đáng tiếc!

Đường Hoan:...

Không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy cúc hoa chợt lạnh.

"Ai da, Đổng thiếu!"

Đường Hoan vội vàng nghênh đón người tiếp theo, đúng lúc này, một đạo thanh âm lười biếng vang lên...

"Đem hai chữ vừa rồi, lặp lại lần nữa."

Đường Hoan cùng Đổng thiếu đều không hẹn mà cùng sửng sốt:...???

Nam nhân tuổi trẻ ăn mặc một thân quần áo vận động màu trắng đập vào ánh mắt, làn da cả người đều mang một loại màu trắng của bệnh tật, bề ngoài mặt mày quý khí thiên thành, chợt nhìn thoáng qua, cho người ta một loại cảm giác lạnh căm căm.

Mấy tên bao tiêu đồ đen tiền hô hậu ủng, hắn lười biếng dựa vào cửa Câu lạc bộ Kim Sắc, biểu tình bễ nghễ.

"Cái... Cái gì?" Đường Hoan không kịp phản ứng lại.

"Đem xưng hô ngươi vừa gọi hắn, lặp lại lần nữa."

Ngón tay thon dài tinh tế chỉ vào Đổng thiếu, đáy mắt đen tối mang theo một loại kiên trì không rõ tên.

"... Đổng thiếu!" Đường Hoan trong lòng mmp, bệnh thần kinh?!

"Lần nữa."

"...... Đổng thiếu!"

"Lần nữa, tôi không nói dừng, không được dừng."

Đường Hoan chỉ có thể một bên mmp, một bên nhạt nhẽo buồn tẻ lặp lại hai chữ.

Một màn hoang đường này liền xảy ra ở cửa Câu lạc bộ Kim Sắc, đám khách nhân còn lại ở phía sau đều thành thành thật thật mà đứng, không dám thúc giục, cũng không dám đi lướt qua.

Buồn cười!

Đằng trước là Hứa Bạch Diễm a!

Ai mẹ nó không muốn sống mà đi đến trước mặt hắn, lại còn đi lướt qua hắn?!

Tên tiểu đệ tiếp khách kia cũng không biết tạo cái nghiệt gì, chỉ vì hai chữ mà khiến Hứa Bạch Diễm chú ý!

Đường Hoan cũng rất muốn biết, bản thân rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì a!

Hắn giống như cái đồ ngu ngốc, lặp đi lặp lại hai chữ "Đổng thiếu".

Gần như đã nói đến miệng khô lưỡi đắng!

Hứa Bạch Diễm chỉ lười nhác nhíu nhíu mày, thời điểm vừa rồi trong lúc hắn vô tình nghe được hai chữ "Đổng thiếu", không biết tại sao giống như có một đoạn tiếng lòng bị xúc động!

Không rõ mà cho hắn một loại cảm giác lạ lẫm.

Nhưng là trong nháy mắt loại cảm giác này liền biến mất, hắn còn chưa kịp phản ứng lại.

Cho nên mới để cho Đường Hoan lặp lại một lần lại một lần, nhưng lặp lại nhiều lần như vậy dường như đều không có cảm giác khác thường như lúc trước nghe được.

Hứa Bạch Diễm đột nhiên cảm thấy có chút nhạt nhẽo, sau đó liền buông tha Đường Hoan.

Tôn đại Phật này vừa đi, người ở phía sau mới dám lục tục tiến vào...

Tất cả mọi người gần như đều không hẹn mà cùng thở ra.

"Ài, vị Hứa thiếu vừa rồi, thân thể nhìn giống như không được, làm sao lại cũng tới loại địa phương này của chúng ta?"

Đường Hoan thừa dịp bên cạnh không có khách nhân, lấy khuỷu tay thọc tiểu đệ tiếp khách bên cạnh một chút, nhỏ giọng hỏi.

Rác rưởi hệ thống: "..."

Ngươi sợ là thật sự không muốn sống!

Đều đã lưu lạc đến nỗi này còn có tâm trạng quan tâm loại vấn đề phản diện papa của nó được hay không được này!

"Hứa thiếu... là đại cổ đông phía sau màn của câu lạc bộ chúng ta, ngươi không biết sao?!"

Một tên tiểu đệ tiếp khách khác dùng ánh mắt xem dễ nhũi nhìn Đường Hoan, ở bên ngoài làm ăn, chuyện quan trọng như vậy thế mà không biết?

"Chẳng qua chuyện này cũng chỉ có người bên trong chúng ta biết mà thôi! Hứa thiếu thường xuyên hẹn khách nhân tới chỗ này nói chuyện làm ăn, bản thân cũng thường xuyên tới, ngươi cẩn thận một chút!"

_____

Ai quen quen hình như là vợ mình~~