Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 80: Hắn thực sự là một tên biến thái




Editor: nguyentrangjr

Thời Tiểu Niệm ở trong lòng ghét bỏ chính mình, tìm không ra biện pháp chạy trốn, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn xe một đường hướng lên trên núi.

Con đường bên dưới ngọn núi chìm đắm trong một mảnh bóng đêm, đèn đuốc như những ngôi sao nhỏ, đẹp không sao tả xiết.

Xe càng núi càng mở, bầu trời đêm càng ngày càng tối.

Đường lên núi thật giống như không có điểm cuối,

đèn xe chiếu vào vách đá phản chiếu lại một vệt ánh sáng ảo ảnh.

Không biết qua bao lâu, xe chậm rãi dừng lại, cửa xe được mở ra.

Thời Tiểu Niệm từ trên xe đẩy cửa bước xuống, đập vào mắt chính là một khách sạn trên đỉnh ngọn núi, hùng vĩ, đồ sộ, đèn đuốc sáng choang, một loạt người phục vụ mặc đồng phục khách sạn đứng ở cửa, nhìn thấy cô, họ dồn dập cúi người xuống, "Thời tiểu thư, hoan nghênh cô đại giá quang lâm."

Khách sạn.

"Cung Âu ở phía trong chờ tôi sao" Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Phong Đức, nếu như chỉ là ở quán rượu, cô liền mắt nhắm mắt mở, ở Thiên Chi cảng như thế bị cắn mấy cái đi.

Cô hiện tại chỉ cầu không bị mất mặt xấu hổ trong buổi dã ngoại này.

"Thiếu gia ở trên đỉnh ngọn núi cao nhất." Phong Đức từ trong xe lấy ra một chiếc hộp màu đen xa hoa được thiết kế riêng, "Thời tiểu thư, cô cầm quần áo vào khách sạn thay đi."

"Thay quần áo"

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác.

Làm cái gì, còn muốn thay quần áo, vô cùng thần bí.

"Đúng, Thời tiểu thư thay quần áo xong tài xế sẽ đưa người đi tìm thiếu gia." Phong Đức đem chiếc hộp đưa cho cô.

""

Cung Âu đây là đang làm cái gì?

Thời Tiểu Niệm tiếp nhận chiếc hộp, bị thúc giục hướng về trong khách sạn đi đến, một nhân viên ân cần đưa cô tới phòng thay quần áo, nhiệt tình hỏi, "Tiểu thư có cần tôi hỗ trợ không"

"Không cần, cảm ơn."

Thay quần áo cô vẫn biết.

Thời Tiểu Niệm đi vào phòng thay quần áo tráng lệ, tiện tay khoá trái cửa, mở nắp hộp ra, bên trong là một bộ quần áo chỉnh tề, sợi tổng hợp mềm mại thoải mái, vừa nhìn là biết được làm từ chất liệu thượng hạng.

Tại sao phải thay quần áo?

Thời Tiểu Niệm không rõ, đem quần áo mặc lên người, sau đó cô đã bị bất ngờ.

Đây không phải quần áo

người bình thường mặc, rõ ràng đây chính là váy đồng phục trung học châu Âu, áo cánh cùng với váy ngắn, chảy xuôi một luồng mùi vị thanh xuân, có điều so với chiếc váy cô nhìn thấy trên TV, chiếc váy này nhìn qua rõ ràng là quá ngắn, áo cánh cũng ngắn một cách phi thường.

Nghĩ tới Cung Âu là dẫn cô tới đây chơi cái gì dã chiến, Thời Tiểu Niệm lập tức bối rối.

Người đàn ông này không ngừng muốn chơi dã chiến, còn muốn chơi chế phục play.

Hắn thực sự là một tên biến thái thực thụ.

Thời Tiểu Niệm ở trong lòng đem Cung Âu mắng một vòng lại một vòng, đem váy đồng phục cầm trong tay trực tiếp ném vào hộp, loại váy này cô là tuyệt đối sẽ không mặc, chết cũng sẽ không thỏa mãn loại thú vị điên cuồng kia của Cung Âu.

"Cốc cốc"

Tiếng gõ cửa vang lên, một nhân viên đứng ở bên ngoài lễ phép hỏi, "Tiểu thư, xin hỏi cô xong chưa, có cần hỗ trợ không"

"Không cần."

Thời Tiểu Niệm cất giọng nói, đứng ngồi không yên ở trong phòng thay quần áo.

Làm sao bây giờ, cô không thay y phục, Phong Đức bọn họ sẽ vẫn giục, cuối cùng nhất định sẽ đi vào, đến lúc đó cô sẽ không thể không thay rồi.

Vậy thì chỉ còn cách chạy trốn.

Cô trốn không thoát khỏi lòng bàn tay Cung Âu, tạm thời trốn đi vẫn là có thể.

Thời Tiểu Niệm nhìn bốn phía, tầm mắt nhìn đến phía cửa sổ khách sạn, mắt lập tức sáng ngời, cấp tốc chạy tới, kéo màn, mở cửa sổ ra.

Cô đứng bên cửa sổ nhìn xuống, phía dưới một mảnh đen như mực, phòng thay quần áo là ở lầu hai, nói cao không cao, nói thấp không thấp.

Liều mạng.

Thời Tiểu Niệm khẽ cắn răng, liền leo lên cửa sổ, tay bắt được một vật tựa như ống nước, đem hai chân chậm rãi thả xuống, người từng điểm từng điểm đi xuống.

Quá trình leo xuống cũng không thuận lợi, bàn tay đụng tới mấy chỗ chướng ngại, máu không ngừng chảy.

Thời Tiểu Niệm mặc kệ đau xót, tiếp tục đi xuống, mũi chân chăm chú bám vào mặt tường, không để cho mình trượt xuống.

"Ầm."

Thời Tiểu Niệm thuận lợi nhảy xuống mặt đất, cô mở bàn tay của mình ra, chỉ thấy có một vết thương cơ hồ dài bốn centimet, ở trong gió đêm đau đến sắc bén.

Thuận lợi chạy thoát là tốt rồi.

Bị thương là chuyện nhỏ.

Thời Tiểu Niệm an ủi chính mình, đang muốn rời đi, chỉ thấy hai bảo tiêu đứng trước mặt cô, hình thành một bức tường, không tiếng động mà nhìn cô, trong mắt rõ ràng viết "Cô chạy không được rồi.".

""

""

Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn bọn họ, bọn họ nhìn cô leo xuống sao không sớm nói một tiếng.

Bọn cận vệ cung kính mà cúi đầu, "Thời tiểu thư, Cung tiên sinh nói, Thời tiểu thư thích leo cửa sổ, dặn dò bọn tôi chú ý một chút, mời ngài trở về đi thôi."

""

Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ, phiền muộn mà cúi đầu liếc mắt nhìn tay của mình.

Được rồi, không nhận sẽ bị tổn thương.

Cung Âu làm sao mỗi lần đều đoán được cô sẽ leo cửa sổ, lần trước ở trên đảo Mây cũng vậy, hắn giống như lắp camera theo dõi ở trên người cô.

Không thể chạy trốn thành công, Thời Tiểu Niệm bị bọn cận vệ mạnh mẽ áp tải tới phòng thay quần áo.

Phong Đức đứng ở cửa một mặt bất đắc dĩ nhìn cô, "Thời tiểu thư, cô có khỏe không, hôm nay làm sao vậy, bất quá chỉ là cuộc hẹn với thiếu gia thôi mà."

Bình thường cũng không gặp cô không phối hợp như thế.

""

Hẹn, nếu như chỉ là cuộc hẹn đơn giản thì tốt rồi.

Cung Âu rõ ràng là muốn cùng với cô chơi chút trò chơi kích thích, cô không thích.

Không đợi cô nói thêm cái gì, Thời Tiểu Niệm đã bị mạnh mẽ đẩy vào phòng thay quần áo.

Lần này, đi vào là hai nữ nhân viên giúp cô thay quần áo, đem đồng phục nữ sinh châu Âu cho cô mặc vào.

Thời Tiểu Niệm đứng trước gương chạm đất, dè dặt nhìn mình trong gương, áo rất ngắn, để lộ cái eo trắng nõn, màu đỏ ca-ra-vat được buộc lên mới miễn cưỡng che khuất rốn, hơn nữa váy học sinh chỉ ngắn tới mông, Thời Tiểu Niệm cảm giác xấu hổ đến mức không thể gặp người khác rồi.

"Tôi"

Thời Tiểu Niệm vừa định nói đổi đi, hai nữ nhân viên liền đưa cô ngồi ở trên ghế, bắt đầu chải tóc cho cô.

Thời Tiểu Niệm cảm thấy mình giống như một tiểu nữ sinh 14, 15 tuổi.

"Được rồi, tiểu thư có thể ra ngoài rồi."

Hai nữ nhân viên đàng hoàng trịnh trọng nói.

"Các ngươi xác định tôi ăn mặc như vậy còn có thể ra ngoài"

Thời Tiểu Niệm mất hết niềm tin nhìn về phía các cô, đưa tay che khuất con mắt của mình, đã không có cách nào nhìn thẳng vào bản thân, cô đã 24 tuổi rồi, y phục này quá xấu hổ, quá lúng túng

Cô như vậy nên ở trong nhà mới đúng.

Hai nữ nhân viên chỉ cười không nói.

Bên ngoài lại truyền tới âm thanh thúc giục của Phong Đức, ra hiệu Cung Âu đã chờ hồi lâu.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trong phòng thay quần áo, cảm giác muốn tự tử.

Nhưng đến cuối cùng, cô cũng chỉ có thể cầm lấy một cái áo khoác mặc lên người, che kín mình, chỉ lộ ra hai cái chân, sau đó mới có đủ dũng khí đi ra ngoài.

Phong Đức đứng ở cửa phòng thay quần áo, cửa vừa mở ra, hắn liền nhìn thấy vẻ mặt sắp chết của Thời Tiểu Niệm, không khỏi cười cợt, "Thời tiểu thư, đi thôi."

"Ừ."

Thời Tiểu Niệm gật gù, che kín áo khoác trên người, từng bước từng bước đi ra ngoài, hướng về con đường địa ngục đi đến.

Xe thương vụ lại một lần nữa đưa Thời Tiểu Niệm hướng về đỉnh ngọn núi cao hơn đi đến.

Ban đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng vang của bánh xe ở trên đường núi.

Xe dừng ở trên đường, Thời Tiểu Niệm hít thở sâu một hơi, sau đó đẩy cửa xe ra bước xuống, có chút sốt sắng chà xát tay.

Cô nhìn tới phía trước, ánh mắt không khỏi trệ xuống.

Chỉ thấy trên phần cuối đỉnh ngọn núi, một gốc cây đại thụ che trời lẳng lặng mà đứng ở dưới bóng đêm, dưới cây lớn, một bóng người cao lớn thon dài đứng ở đó.

Là Cung Âu.

Ở trước mặt của hắn là một bàn ăn màu trắng, trên bàn ăn đốt nến, không khí hết sức mịt mờ, lãng mạn.

Cung Âu không nhìn thấy cô, người hướng về một bên đi đến, đứng trên đỉnh ngọn núi, vòng qua đám bảo tiêu bên cạnh, phía dưới chính là vách núi sâu thẳm.

Hắn đứng ở nơi đó, giày da giẫm lên mặt đất, thân hình thon dài hướng về phía trước, cả người có loại ảo giác lúc nào cũng có thể sẽ ngã xuống.

Có ánh đèn rơi vào trên người hắn, đưa bóng người hắn chiếu lên có mấy phần hư huyễn.

Đêm khuya, trên đỉnh ngọn núi, dưới bóng cây đại thụ, Cung Âu.

Toàn bộ hình ảnh xem ra hoàn mỹ đến yêu dị, đến kinh tâm động phách.

Thời Tiểu Niệm đứng ở xa, bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc.

Bỗng nhiên, Cung Âu lại giẫm đi trên vách đá cheo leo, cả người phảng phất muốn đẩy đám bảo tiêu đi về phía trước, Thời Tiểu Niệm cả kinh mở to mắt, vừa định gọi, Cung Âu bỗng nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía cô.

Bốn mắt nhìn nhau một khắc.

Thời Tiểu Niệm ngờ ngợ nhìn thấy trên mặt hắn có vẻ cô đơn, loại vẻ mặt kia xưa nay cô chưa từng thấy ở Cung Âu, cô hoài nghi mình có phải là nhìn lầm.

Dù sao, Cung Âu cao cao tại thượng, làm sao có thể cô đơn.

Trên đỉnh ngọn núi không có bất kỳ ai.

Xe phía sau Thời Tiểu Niệm phía sau lặng yên không một tiếng động rời đi.

"Lại đây"

Cung Âu đi trở về dưới gốc cây, gương mặt anh tuấn không có vẻ mặt gì, dùng giọng bá đạo nói với cô.

Một câu này đem Thời Tiểu Niệm kéo về hiện thực, cô thiếu chút nữa đã quên rồi, cô ngày hôm nay bị gọi lên trên đỉnh ngọn núi là vì cái gì.

Nên tới sớm một chút.

Chết sớm, sớm siêu sinh.

Thời Tiểu Niệm dùng sức mà cắn cắn môi, che kín y phục trên người đi về phía trước.

Đến gần, cô mới phát hiện Cung Âu mặc một bộ quần áo màu đen, dáng người gầy gò gợi cảm, ống tay áo kéo đến khuỷu tay, cổ áo mở ra ba khuy, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khuôn mặt gầy gò ở trong màn đêm càng hiện ra mê hoặc.

Hắn đêm nay cả người cùng bóng đêm hoà vào làm một.