Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 557: Mộ Thiên Sơ sau khi mù




Editor: Yuhina

"Em không sao." Thời Địch cười nói, đứng ở nơi đó nhìn cô, " Thiên Sơ nói, chị chịu nhận lại tài sản, cho dù không phải là tha thứ cho anh ấy, thì cũng đã khiến cho lòng của anh ấy dễ chịu hơn một chút. Chị, chị vẫn thiện lương như vậy."

Thiện lương.

Hai chữ này quá nặng nề, cô không gánh nổi.

"Tôi cũng không tốt như lời cô nói đâu, những tài sản kia là của Tịch gia, hắn chịu trả, không có lý do gì là tôi không nhận."

Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, hai tay đút trong túi quay mặt đi, không nhìn tới đôi mắt đang mừng rỡ đến toả sáng của Thời Địch.

"Chị, nếu đã tới đây rồi, chị cũng vào xem anh ấy đi."

Thời Địch nói.

"Tôi không có chuyện gì để nói với hắn cả." Thời Tiểu Niệm nói, trên thực tế, cô cũng không biết nên cùng Mộ Thiên Sơ nói cái gì, nói về chuyện cha mẹ của cô chết, hay là nói về chuyện mắt của hắn bị mù lại.

"Không cần nói chuyện, anh ấy không biết ngày hôm nay em dẫn anh ấy đi ra ngoài là để gặp chị." Thời Địch đứng ở một bên nói.

Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn về phía Thời Địch, "Tôi không hiểu cô muốn làm cái gì."

Mộ Thiên Sơ không biết cô đến quán cà phê này

Thời Địch cúi đầu, ánh mắt ảm đạm, "Chị, kỳ thực anh ấy không muốn cho chị nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của anh ấy, anh ấy cảm thấy anh ấy đã không còn một chút tư cách nào để đứng trước mặt chị."

"…"

Thời Tiểu Niệm trầm mặc cụp mắt.

"Nhưng em biết, trong bốn năm qua Thiên Sơ đều nhớ chị, vì thế nên em muốn xin chị hãy gặp anh ấy, một chút cũng được." Thời Địch nhìn vô nói, "Có được hay không, chị, chị chỉ nhìn một chút thôi, một chút thôi là đủ rồi."

"Có ý nghĩa sao"

Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại, giữa cô và bọn họ đã xảy ra quá nhiều chuyện.

"Có." Thời Địch dùng sức mà gật đầu, "Đối với em mà nói thì có, em trợ giúp Thiên Sơ, không phải sao em rất muốn giúp anh ấy, chị."

Thời Tiểu Niệm nhìn Thời Địch, trầm mặc đứng ở nơi đó, không lên tiếng.

"Đến, chị, chị đi theo em."

Thời Địch thấy Thời Tiểu Niệm không từ chối thẳng thừng, lôi kéo cô đi vào.

Thời Tiểu Niệm thấp mâu nhìn về phía chân của Thời Địch, vết thương năm làm cho đến bây giờ bước đi của Thời Địch không còn lưu loát nữa, hơi chút khập khễnh.

Vừa tiến vào quán cà phê, Thời Tiểu Niệm đã bị Thời Địch lôi kéo đi thẳng, đi vè phía một căn phòng.

Thời Địch ra hiệu cho cô một chút, sau đó đi đến trước căn phòng nhỏ, mở cửa nơi đó ra.

Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ, mắt hơi rủ xuống, mấy giây sau, hai tay đút ở trong túi hơi động đậy một chút, cô đi về phía trước, bước chân không hề có một tiếng động.

Lần gặp lai này như là đã cách một thế kỷ.

Trong phòng khách sạch sẽ, Mộ Thiên Sơ ngồi một mình ở trên ghế sa lông bên cạnh bàn, quần áo gọn gàng, không hề có một chút tro bụi, hắn ngồi ở chỗ đó, đôi mắt hẹp dài nửa khép nửa mở, đường nét âm nhu, sống mũi thẳng, môi mím chặt, tay khua khua tìm tách cà phê trên bàn, tay khua khua ở trong không khí mấy lần, nắm lấy tay cầm cảu tách, suýt chút nữa làm rơi cả tách cà phê.

"…"

Thời Tiểu Niệm không tự chủ được đưa tay ra che miệng lại, vành mắt đỏ hồng.

Hắn lại mù rồi.

Cô nhớ đến năm nào đó, hắn đều sầu não uất ức, có thể ngồi một mình nửa ngày không nhúc nhích.

"Em đến đây, Thiên Sơ." Thời Địch xông tới, đưa tách cà phê cho hắn, bỏ vào trong tay hắn.

Mộ Thiên Sơ ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt mang chút cô đơn bẩm sinh, ngón tay thon dài nâng tách cà phê lên, thấp giọng hỏi, "Em đi đâu, hiện tại bên ngoài rất loạn, đừng chạy lung tung khắp nơi."

"Quán cà phê bên này vẫn an toàn, cục cảnh sát thì ở cách vách đây." Thời Địch ngồi xuống bên cạnh hắn, ngoẹo cổ nhìn về phía hắn, "Cám ơn anh đã quan tâm đến em, Thiên Sơ."

Mộ Thiên Sơ uống một hớp cà phê, động tác này đều phải làm cẩn thận, hắn nâng cốc từ từ nâng lên, mãi cho đến khi đến sát môi của mình.

"Anh nói rồi, em rời khỏi anh thì có thể càng sống tốt hơn." Uống xong một hớp cà phê, Mộ Thiên Sơ nhẹ giọng nói, âm thanh không có gì gợn sóng, nhưng lại lộ ra một chút cô đơn.

Thời Địch ngồi ở bên cạnh hắn, ngước mắt liếc mắt nhìn Thời Tiểu Niệm đứng cửa, cay đắng nở nụ cười, "Em không muốn rời đi, em biết anh không thích em, anh để em làm bạn của anh cũng được, người hầu cũng tốt, em đều đồng ý."

"…"

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó lẳng lặng mà nhìn hai người bọn họ, phảng phất như nhìn bọn họ trong bốn năm qua.

"Anh biết không, bốn năm này kỳ thực em sống đặc biệt vui vẻ, đặc biệt thỏa mãn." Thời Địch nói với Mộ Thiên Sơ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Trước đây em luôn đố kị với chị, đều muốn giữ lấy anh, làm tất cả mọi thứ chỉ cần có thể giữ lấy anh, em không để ý mà dùng bất cứ thủ đoạn nào có thể."

"…"

Mộ Thiên Sơ trầm mặc ngồi, không tiếp lời.

"Bây giờ suy nghĩ lại em thấy mình lúc đó thật là đáng ghét, suýt chút nữa làm hại anh bệnh nặng quấn quanh người." Thời Địch nói xong nói đến nỗi âm thanh có chút nghẹn ngào, nhưng cô ta vẫn cười, "Bây giờ em có thể bồi tiếp anh, giống như chị trước đây chiếu cố anh vậy, em cảm thấy trong lòng đặc biệt thoải mái."

Mộ Thiên Sơ vẫn im lặng như cũ không lên tiếng.

Cũng giống như Thời Tiểu Niệm vậy, không biết nên làm thế nào để đưa ra đáp án, cho, sợ thương tổn; không cho, cũng sợ thương tổn.

Một người khi đã yêu sâu nặng thì luôn dễ bi tổn thương.

Thời Tiểu Niệm lặng lẽ nhìn bọn họ, Mộ Thiên Sơ cũng gầy, cô còn nhớ bốn năm trước, Mộ Thiên Sơ muốn cái gì thì có cái đó, tinh thần tốt như vậy.

Kỳ thực mặc dù hắn nắm giữ tài sản và thế lực của Tịch gia, hắn cũng không hơn gì đi.

Năm đó, những kết cục đó đều vì cô mà trù tính, cuối cùng lại làm cho bọn họ thất bại thảm hại.

"Đúng rồi." Thời Địch giả vờ dễ dàng nói, "Chị em đã tới bên này làm thủ tục, có vẻ như đã đến một công ty luật ngay gần đây, anh mau đi đi, vạn nhất có thủ tục gì cần anh đứng ra chứng thực"

"Người luật sư kia sẽ liên hệ với anh."

Mộ Thiên Sơ cầm tách cà phê, cẩn thận đặt tách cà phê lên trên bàn.

"Anh không muốn gặp chị em à, chúng ta sắp rời khỏi nơi này rồi."

"Sao ngày hôm nay em nhiều lời như vậy." Mộ Thiên Sơ ý thức được không đúng, lông mày hơi nhíu lại, "Không phải là em giấu anh làm chuyện gì chứ"

"Không có." Thời Địch vội vã phủ nhận, "Em không có làm cái gì."

"Đi chọn món ăn đi."

Mộ Thiên Sơ nói rằng.

"Tốt đẹp." Thời Địch thuận theo gật đầu, đứng lên rời đi, từ lúc thoáng lướt qua người Thời Tiểu Niệm, Thời Địch chăm chú nhìn cô một cái.

Thời Tiểu Niệm rất muốn cứ như vậy rời đi, nhưng chân lại bất động không nhấc lên được.

Cô nhìn Mộ Thiên Sơ trong phòng khách, đã bốn năm không gặp Mộ Thiên Sơ.

Mộ Thiên Sơ ngồi một mình ở chỗ đó, một lát, hắn từ trên ghế sa lông đứng lên, ngón tay sờ lần mép ghế sô pha đi về phía trước, đôi mắt nửa khép nửa mở, lông mi rất dài, gần như che đi đôi mắt không còn chút ánh sáng nào.

Có mấy lần, hắn đều suýt chút nữa bị vấp ngã.

"…"

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nhìn hắn, không cử động.

Mộ Thiên Sơ mò sờ vách tường đi tới, lần lần từng chút một đi, tìm thấy cửa phòng tắm, hắn đẩy cửa đi vào.

Sau một thời gian ngắn.

Cửa phòng tắm bị mở ra.

Thời Tiểu Niệm nhìn Mộ Thiên Sơ từ bên trong đi ra, tay hắn vẫn sờ bức tường một chút đi tới.

Đối với hắn mà nói mỗi bước đi đều là chuyện rất khó khăn.

Bỗng nhiên, Mộ Thiên Sơ đứng lại ở nơi đó, gương mặt âm nhu hướng về phía cửa, nghi hoặc mà mở miệng, "Thời Địch, em đã trở về rồi hả"

"…"

Thời Tiểu Niệm sửng sốt, nhất thời ngay cả hô hấp cũng ngừng trệ.

"…"

Mộ Thiên Sơ đứng ở đó, cẩn thận nghe một lúc phát hiện là mình đã lầm, tiếp tục dọc theo tường đi trở về phía ghế salông, hắn đi từng bước nhỏ một, đôi chân hơi va phả đồ trang trí cạnh đó.

Thời Tiểu Niệm không kịp nghĩ nhiều, vội vã đi lên trước đỡ lấy hắn, giúp hắn không đến nỗi ngã chổng vó.

Mộ Thiên Sơ nghiêng người về phía trước, đối diện với phương hướng của cô, dưới hơi thở nhợt nhạt, tựa hồ như nhận ra cô không phải là Thời Địch, Mộ Thiên Sơ cúi đầu, khách khí nói, "Cảm tạ."

Nho nhã, quý ông lịch lãm, âm thanh ôn hòa làm cho người nghe như được tắm trong gió xuân ấm áp.

Bộ dáng này của hắn nào giống cái người đã làm hại Tịch gia tan cửa nát nhà.

"…"

Thời Tiểu Niệm trầm mặc thu tay về, sau khi Mộ Thiên Sơ đứng vững cũng định đưa tay đẩy tay cô ra, nhưng khi ngón tay đụng vào tay của cô lại nắm chặt, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay.

Thân thể của Thời Tiểu Niệm trở nên cứng ngắc.

Ánh mắt vô hồn của Mộ Thiên Sơ nhìn về phía cô, lông mi khẽ run rẩy, hoàn toàn biến sắc, tay càng ngày càng dùng sức mà nắm lấy cô.

Tâm tình của hắn như đang gợn sóng.

Thời Tiểu Niệm biết, hắn đã nhận ra cô.

"Là em, Mộ Thiên Sơ."

Thời Tiểu Niệm mở miệng, âm thanh hơi run rẩy.

Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ lập tức buông tay cô ra, như là bị cái gì làm kinh hãi, liên tục lui về phía sau, suýt chút nữa lại ngã chổng vó, Thời Tiểu Niệm theo bản năng mà đưa tay ra lại đỡ hắn một cái.

"Đừng đụng vào anh"

Tâm tình của Mộ Thiên Sơ có chút kịch liệt mở miệng, không còn dáng vẻ nho nhã như vừa nãy.

Cô nhìn hắn, không nói gì.

Mộ Thiên Sơ nghiêng mặt, không để cho cô nhìn thấy đôi mắt không còn thần thái của mình, nhưng hắn không xác định được là có còn trong tầm mắt của cô hay không, đầu của hắn không ngừng mà lệch đến lệch đi, có vẻ vô cùng hoảng loạn.

Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới lần gặp lại này lại thấy dáng vẻ này của Mộ Thiên Sơ, cô hạ thấp tầm mắt, "Vậy em đi trước."

Hắn không muốn để cho cô nhìn thấy, vậy cô nên đi.

Xác thực giữa bọn họ cũng không cần thiết gặp lại nữa rồi.

Thời Tiểu Niệm quay người đi về phía cửa, Mộ Thiên Sơ còn đứng ở nơi đó, cực lực nghiêng mặt sang một bên, nghe được tiếng bước chân của cô ngày càng xa dần, Mộ Thiên Sơ mở to đôi mắt, môi khẽ nhúc nhích, "Đã làm xong thủ tục rồi sao"

Thời Tiểu Niệm dừng bước, đứng ở nơi đó, âm thanh rất thấp, "Làm gần đủ rồi."

Trong phòng khách đặt một cái bể cá nhỏ, bên trong không ngừng phát ra tiếng nước róc rách.

"Vậy thì tốt." Mộ Thiên Sơ gật đầu, nỗ lực giữ bình tĩnh, gương mặt hướng về phía cô, "Em không muốn nói...."

Hắn muốn hỏi cô bốn năm qua sống thế nào, lại đột nhiên phát hiện, hắn đã không còn tư cách để hỏi.

Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn về phía hắn, cả người Mộ Thiên Sơ có vẻ không được tự tại, hắn cực lực muốn tìm một vị trí để dừng lại, nhưng làm thế nào cũng không tìm được.

Đó là sự hỗn loạn mà Thời Tiểu Niệm rất ít khi nhìn thấy ở trên người hắn.

Thời Tiểu Niệm hạ thấp tầm mắt, muốn nói cái gì lại không mở miệng, Thời Địch từ bên ngoài đi tới, bước đi có chút khập khiễng, "Em mang đồ ăn về rồi."

Vừa tiến đến, Thời Địch nhìn thấy Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó sửng sốt một chút, rõ ràng hai người đã gặp nhau rồi, nhưng vẫn điềm nhiên nở nụ cười, "Chị, ngồi xuống cùng ăn một chút gì đi."

"Không cần, đoàn luật sư còn đang ở bên ngoài, hẹn gặp lại."

Thời Tiểu Niệm hướng về phía Thời Địch nói, quay người đi ra ngoài.

Ba người đã từng cùng sống dưới một mái hiên… cho tới bây giờ, nói cũng không biết nên nói với nhau như thế nào.