Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 54: Mộ Thiên Sơ khôi phục trí nhớ sao?




Editor: nguyentrangjr 

"Em ăn chậm một chút, không có ai ăn tranh với em đâu." Cung Âu thích xem cô ăn cơm, nhưng rất ghét tướng ăn xấu xí này của cô.

"Anh không cần phải để ý đến tôi."

Thời Tiểu Niệm cắn bánh mì mơ hồ không rõ, tiếp tục ăn rất nhanh.

Cùng Cung Âu ở chung một chỗ tới nay, cô hiểu rõ, nếu không muốn bị đói bụng, phải ở trước mặt Cung Âu ăn nhanh, hắn là Dạ Dày Đại Vương, mặc kệ lúc nào, một khi hắn ăn xong, thấy cô ăn vẫn còn, nhất định sẽ đoạt lấy ăn không chừa cho cô một miếng.

Cô thỉnh thoảng phải đói bụng.

Sáng sớm nay vận động trên giường cùng hắn, cô đã đói không chịu được, không kiêng dè hình tượng cái gì nữa.

Cung Âu nhìn động tác của cô, khó chịu nhíu mày, không hề nói cái gì, ưu nhã ăn xong một phần, sau đó cánh tay dài duỗi một cái, dễ như ăn cháo mà đoạt lấy đồ ăn của cô trong lòng, thành thạo bỏ vào miệng nhai.

Hắn ăn rất tự nhiên.

Thời Tiểu Niệm miệng đầy trứng cùng bánh mì, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.

Hắn chính là cố ý làm cho cô ăn không đủ no đi.

"Đều là của tôi." Thời Tiểu Niệm bất mãn nói

Ăn xong, Cung Âu thong dong bình tĩnh xoa tay một chút, hai con mắt nhìn về phía cô lộ ra ý cười.

Thời Tiểu Niệm giờ khắc này hi vọng chính mình biến thành một con chó. Cô nhất định sẽ nhào tới cắn hắn mấy cái.

Dùng xong bữa sáng, Cung Âu thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, Thời Tiểu Niệm bị bức ép đưa hắn đến cửa, thuận miệng hỏi, "Đúng rồi, Đường Nghệ có tin tức gì chưa"

Nghe vậy, Cung Âu sắc mặt lạnh lẽo, không vui nhìn về phía cô, "Vẫn đang tra, em gấp cái gì"

Cung Âu nói trở mặt liền trở mặt.

Vẫn đang tra hay là không muốn tra đi.

"Tôi biết rồi." Thời Tiểu Niệm không nói gì nữa, tiễn hắn ra ngoài.

Ngoài cửa, Phong Đức cùng mấy bảo tiêu đã đang đứng chờ

Cung Âu đi ra cửa, Thời Tiểu Niệm đang muốn đóng cửa, chỉ thấy đôi mắt Cung Âu đang tàn bạo mà nhìn mình, cô bất đắc dĩ hướng người ra phía trước, nhón chân lên khẽ hôn khoé miệng hắn một cái.

Cung Âu không vừa lòng mà đem cô ấn vào trong lồng ngực hắn, đem cái hôn này sâu sắc thêm, dài hơn.

Một phen ôm hôn xong, Cung Âu mới do dự buông cô ra, lời nói không vui, "Buổi tối cùng tôi đi tham gia một buổi tiệc rượu."

"Anh không phải đi dự tiệc với nhóm người đó a?”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt, nhìn về phía Phong Đức, còn có một đoàn người đứng cạnh.

Có nhóm đối tác, nhóm thư kí cùng vài nhóm người khác.

"Kêu em đi em liền đi, sao nói nhảm nhiều như vậy." Cung Âu bất mãn mà nhíu mày.

"Nhưng là cùng anh dự tiệc nhất định sẽ bị mọi người để ý, em tôi là một đại minh tinh, tôi sợ truyền thông sẽ viết linh tinh, đến lúc đó tạo thành ảnh hưởng không tốt." Thời Tiểu Niệm nói.

Cô thực sự không muốn cùng Cung Âu tham dự bất kỳ bữa tiệc công khai nào, cô chỉ muốn càng ít người biết về mối quan hệ của cô và Cung Âu càng tốt, như vậy lúc rời đi còn có thể lừa gạt mình chỉ là một hồi hoang đường.

Tất cả có thể lại bắt đầu lại từ đầu.

Bằng không, lấy sự nổi tiếng của Cung Âu, tương lai nếu cô rời đi, truyền thông cũng sẽ không buông tha cô.

"Có thể viết linh tinh cái gì, có được người là người phụ nữ của Cung Âu, như vậy danh ti cô ta liền nổi tiếng hơn một chút." Cung Âu hừ lạnh một tiếng, lại nói, "Có điều, tôi tham gia tiệc rượu luôn luôn không công khai."

Ngoại trừ lần trước tham dự tiệc cưới của em cô, đó là do cô chạy đi.

"Ách

Thời Tiểu Niệm gật đầu.

Cung Âu xoay người chậm rãi đi ra ngoài, bỗng nhiên, hắn dừng lại, lạnh lùng nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, ánh mắt sắc bén như dao, "Thật không biết ngươi là tỷ muội tình thâm, vẫn là thuần túy không muốn để cho người ngoài biết quan hệ của chúng ta."

Lúc Tiểu Niệm trong lòng cả kinh, mặt ngoài nỗ lực duy trì bình tĩnh, miễn cưỡng nở nụ cười, "Thật không biết em là vì tình cảm chị em sâu nặng, hay là sợ mọi người biết mối quan hệ của chúng ta”

Thời Tiểu Niệm trong lòng cả kinh, ngoài mặt cố gắng duy trì bình tĩnh, miễn cưỡng cười, “Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi không phải người nổi tiếng, có gì phải sợ”

"Tốt nhất là vậy"

Cung Âu lạnh lùng nói, lòng như được cái gì đó làm dịu mát. Khi cô ở chỗ đó, hắn luôn cảm thấy như được che chở vậy

Cung Âu đi rồi, Thời Tiểu Niệm thu thập nhà cửa xong liền chọn mặc một chiếc váy đơn giản gọn gàng, kết hợp với chiếc thắt lưng da màu nâu, mang một đôi giày da.

Cô đứng ở trước gương, tấm gương phản chiếu chính cô toát lên khí chất tao nhã

Người ta nói người đẹp vì lụa quả không sai chút nào. Cung Âu không cho phép cô mặc những quần áo rộng rãi tầm thường kia nữa, váy của cô nhiều hơn trước, khí chất của cô so với trước cũng khác.

Không biết có tính là tiến bộ hay không.

Thời Tiểu Niệm chải lại tóc, cầm lấy túi ra ngoài.

Cô bước ra khỏi cổng Thiên Chi Cảng, đứng bên lề đường, nhìn xe cộ trên đường, chuẩn bị vẫy một chiếc xe taxi.

Bỗng một chiếc xe mui trần Porsche màu trắng đi đến đậu trước mặt cô.

"Tiểu Niệm." Mộ Thiên Sơ ngồi ở ghế lái, quần áo giản dị, nho nhã, nhưng không đánh mất tuổi trẻ, hắn tháo mắt kính xuống, mỉm cười nhìn về phía cô, "Đang đi, vừa lúc nhìn thấy em, lên xe đi."

Thời Tiểu Niệm sửng sốt, không phải hẹn gặp mặt ở quán cà phê sao?

Đi ra vừa vặn thấy cô sao?

Hắn không hề hiếu kỳ tại sao cô lại xuất hiện tại Thiên Chi Cảng ư?

Thời Tiểu Niệm trong lòng không khỏi nghi ngờ, nhưng không tỏ vẻ ra ngoài, chỉ cười cười nói, "Gặp được anh ở đây thật tốt quá, vậy anh đưa em xem tài liệu của Đường Nghệ đi."

Mộ Thiên Sơ ngước mắt nhìn cô, ngón tay chỉnh lại kính một chút, ôn hòa nói, "Tư liệu anh để ở công ty, vốn là chuẩn bị đến quán cà phê, trên đường vừa vặn nhìn thấy em, hay em cùng anh đến công ty đi."

Lý do không thể từ chối được.

Thời Tiểu Niệm nghĩ mãi không ra lý do cự tuyệt, liền gật đầu đi tới ghế phụ ngồi, "Đa tạ."

"Chỉ là một việc nhỏ, em không cần nói cám ơn với anh." Mộ Thiên Sơ mỉm cười nói, tay xoay vô lăng, quay xe rời đi.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe, đây là lần đầu tiên cô ngồi vào xe của Mộ Thiên Sơ.

Nhớ khi còn nhỏ, toàn là cô lái xe chở hắn.

"Đây là nước hoa Dier của Mộ Thị" Mộ Thiên Sơ  bỗng nhiên nói.

Thời Tiểu Niệm sững sờ, ý thức được mùi nước hoa là trên người mình, liền cười nhạt, "Đúng vậy a."

"Đây là loại nước hoa mới nhất giúp tinh thần thoải mái, hương cây cỏ thật sự rất thích hợp với em”

Mộ Thiên Sơ tựa như nói chuyện phiếm bình thường.

"Có đúng không"

Thời Tiểu Niệm gật đầu.

Trong thời gian đầu hắn mất trí nhớ, cô không thể chịu được, cả người gần như phát điên lên, muốn cùng hắn có chút quan hệ nhưng không thể, cô tuyệt vọng liền đi làm việc bán thời gian, vì biết đâu hắn có thể tham dự thiết kế nước hoa.

Sau đó, cô cũng dần quen với mùi nước hoa này.

Nhiều năm như vậy, Dier đã ngày một khác, nhưng mùi hương cũng không khác là mấy, cô cũng là vì thói quen mà dùng thôi.

Hai người tán gẫu về nước hoa, suốt đường đi cũng không ngượng ngùng, 30 phút sau, Thời Tiểu Niệm ý thức được không đúng lắm, "Công ty Mộ thị và Thiên Chi cảng đâu có xa như vậy a"

"Ách, anh còn muốn đi một chỗ, em không vội chứ"

Mộ Thiên Sơ có chút áy náy liếc nhìn cô một cái.

""

Cô đã lên xe của hắn còn có thể nói cái gì chứ, chả lẽ cô bỏ tài liệu lại mà rời đi sao.

Thời Tiểu Niệm cắn môi, nếu như đổi lại trước đây, cô sẽ rất cao hứng có thể cùng hắn ở chung một chỗ, nhưng bây giờ cảnh còn người mất. Ở chung sẽ chỉ làm cô cảm thấy không dễ chịu.

"Thật không tiện." Mộ Thiên Sơ nói.

Cô còn có thể nói cái gì, chỉ biết cười trừ, "Không có gì."

Xe dừng lại, Mộ Thiên Sơ đẩy cửa xe ra đi xuống, hướng mắt nhìn cô, "Tiểu Niệm, em cũng xuống một chút đi, ngồi xe lâu như vậy cũng mệt mỏi."

"Không cần, lo chuyện của anh đi."

Thời Tiểu Niệm nói.

"ok, vậy anh đi vào việc chính." Mộ Thiên Sơ nói, "Vì thấy em buồn chán quá nên quyết định đi đến đây một chút, nơi này đã từng là Công viên trò chơi lớn nhất toàn quốc."

Mộ Thiên Sơ nói xong rời đi.

Công viên trò chơi

Thời Tiểu Niệm sửng sốt, ngước mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy một cửa lớn nhiều màu sắc ở đó, rất nhiều cây thông đại thụ hợp lại tạo ra mấy chữ to – Công viên Đại Phong.

Công viên Đại Phong.

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên khi nhìn thấy cánh cửa lớn ở trước mắt, cả người cứng ngắc như một bức tượng.

Đã lâu lắm rồi cô mới đến đây, thật không ngờ bây giờ ở đây lại như vậy. Hơn mười năm trước nơi đây thật sự rất huy hoàng, trong công viên cái gì cũng có, rất tuyệt với

Năm đó, là lần sinh nhật thứ 11 của cô

Mộ Thiên Sơ biết cô thích chỗ này nên đã nén cha mình cùng cô đến đây chơi.

Hai người bọn họ sau đó bị cha hắn bắt được lôi về.

Hai người lúc đó ngồi dưới gốc cây kia mà chơi với nhau suốt cả ngày không thấy chán.

Chủ yếu đều là hắn ngồi đó nghe cô kể, khiến cho cô đặc biệt hài lòng.

Thời Tiểu Niệm chậm rãi đi vào trong, nhìn từng cái từng cái, hồi ức trở về nhiều năm trước đây

Ngày đó, chỗ bên kia có rất nhiều cầu trượt, trẻ con đều thích.

Thời Tiểu Niệm nhìn ngắm xung quanh, phảng phất giọng của một cô bé năm nào, đặt tay lên vai Mộ Thiên Sơ nói cho hắn biết, "Thiên Sơ, không phải sợ, em đẩy anh xuống, cái này chơi cực kỳ vui."

"Được."

Cậu bé đó hoàn toàn tin tưởng cô bé, được cô đẩy xuống thang trượt, vui vẻ cười haha.

Bên tai cô phảng phất còn có thể nghe được tiếng nói cười của hai đứa trẻ bên gốc cây ngày nào.

Những thứ đó đều đã qua.

Thời Tiểu Niệm lập tức quay đầu đi, không để cho mình loạn tưởng, cô quay người lại, đã thấy Mộ Thiên Sơ đứng cách đó không xa, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Vừa nãy chỉ là một đứa trẻ trong trí nhớ của cô

Hiện giờ trước mặt cô mới chính là Mộ Thiên Sơ.

Thời Tiểu Niệm viền mắt ửng hồng,  Mộ Thiên Sơ yên lặng nhìn cô.

Lòng của nàng bị chấn động mạnh mẽ, trong nháy mắt đó, cô có ảo giác, Mộ Thiên Sơ đã nhớ ra cô...

Một lát sau, Mộ Thiên Sơ  mỉm cười nhằm hướng cô đi tới.

"Tại sao lại dẫn em tới đây" Thời Tiểu Niệm nhìn hắn hỏi.

"Anh chuẩn bị mua lại nơi này để xây một xưởng chế tạo nước hoa." Mộ Thiên Sơ nhìn kỹ cô, "Em làm sao vậy, mắt làm sao lại đỏ"

Hóa ra là như vậy.

Không phải là vì hắn nhớ lại mới dẫn cô tới.

Không nhớ ra được cũng tốt, hiện tại dưới tình hình như thế nhớ lại đối với hắn không có gì hay.

Những ký ức này, cô đều đã chuẩn bị mai táng.

"Chỉ là gió thổi vào làm cay mắt thôi." Thời Tiểu Niệm nháy mắt một cái, nói, "Vậy anh bàn xong công việc rồi à"

"Làm xong rồi, đi thôi."

Mộ Thiên Sơ nói, cùng cô rời đi.

Tiếp đó, Mộ Thiên Sơ trực tiếp đi đến công ty, Thời Tiểu Niệm đứng ven đường chờ, chỉ chốc lát sau, Mộ Thiên Sơ cầm một chồng tài liệu dày cộp đưa cho cô, "Em còn muốn đi đâu, anh đưa em đi."

"Không cần, em có thể tự mình đi đến ga tàu điện."

Thời Tiểu Niệm cầm trong tay tập tài liệu, khéo lời từ chối.

"Vậy để anh đưa em đến ga tàu điện.”

Mộ Thiên Sơ vẫn kiên trì. Thời Tiểu Niệm muốn nói cái gì, Mộ Thiên Sơ đã đi lấy xe, cô không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa ngồi trên xe của hắn.