Dịch: Yumi
"Anh không thấy tôi đang chật vật sao?” Cô nức nở nói, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống, “Tôi muốn ra ngoài, tôi muốn đi.”
Cô không muốn ở lại trong phòng này, quá âm u.
Giọng nói mang theo chút trẻ con khiến ngực Cung Âu mềm nhũn.
"Được, đi thôi."
Cung Âu ôm lấy cô đi ra khỏi nhà, tầm nhìn Thời Tiểu Niệm trong bóng tối không tốt, chỉ có thể để anh ôm về phía trước, mỗi bước đi đều vô cùng đau đớn.
Vừa ra khỏi cửa, ánh đèn trên hành lang liền rực rỡ.
Thời Tiểu Niệm chậm rãi đi đến, lập tức đẩy tay Cung Âu ra, lạnh mặt quay về phía tường, đưa tay lau sạch nước mắt.
"Thời Tiểu Niệm, em dám giận dỗi tôi phải không?”
Cung Âu giận dỗi trừng mắt với cô.
Cô ngẩng mặt lên nhìn về phía anh, trên gương mặt tất cả đều là nước mắt, hai mắt đỏ đến mức lợi hại, Cung Âu nhìn ngẩn cả người.
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn Cung Âu,giọng nói lạnh lùng, còn mang theo run rẩy, "Cung Âu, nếu như anh muốn chơi đùa tôi đến chết thì cứ thẳng tay mà giết tôi một cách thoải mái, nếu như anh còn một chút lương tâm, tôi xin anh thả tôi ra, sau đó chúng ta mỗi người một ngả.”
Cung Âu bỗng nhiên nhào tới trên người cô, cúi đầu niêm phong môi cô lại, kéo cô vào trong lồng ngực.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to mắt, đưa tay đẩy anh.
Cung Âu hôn bá đạo dã man, như đứa trẻ nhỏ gặm đồ vật mình yêu thích không buông, hai tay nắm chặt lấy tay cô đang giãy giụa, khiến cô không thể nào nhúc nhích.
Thời Tiểu Niệm liều mạng giãy dụa, giãy dụa đến mức càng ngày càng bất lực.
Cung Âu tức giận hôn lên môi cô, một đường xuống đôi môi mềm mại của cô, thưởng thức hương thơm trong veo của môi cô, chóp mũi thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt.
Nụ hôn này, thật dài.
Đến khi cô suýt nghẹt thở, Cung Âu mới buông cô ra, trán đỡ trán, cắn răng nói, “Ai muốn đường ai nấy đi, đường là đường của anh, em phải theo anh.”
Anh nói như vậy.
Thời Tiểu Niệm thở lấy thở để, “Sao anh lại không phân biệt phải trái như vậy?”
Cô vừa nói thì anh đột nhiên hôn cô.
Ngữ khí như kiểu cô là người sai vậy.
"Tôi không rõ phải trái?” Cung Âu buông tay cô ra, “Nếu tôi không rõ phải trái thì bây giờ em còn có thể đứng trước mặt tôi sao?”
Lời này của anh chính là không phân rõ phải trái nhất.
"Cung Âu anh..."
"Được rồi, tôi biết tối nay em đã sợ muốn chết rồi, nói chuyện lộn xộn như vậy, tôi không so đo với em.” Cung Âu cắt ngang lời cô, trên mặt thể hiện sự đắc ý.
"Tôi..."
"Chuyện trước kia chúng ta xoá bỏ, tôi đường đường là một người đàn ông, không tính toán với một người phụ nữ.” Cung Âu mang dáng vẻ không thèm chấp vặt với cô.
Hai ngày chiến tranh lạnh, anh đến tìm cô, đương nhiên là vì muốn có một bậc thang đi xuống.
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn anh, anh vẫn không nhường cô, cô nói một câu anh liền nói một tràng.
Anh cho rằng cô sợ nên mới nói năng lộn xộn nhưng không phải, cô vẫn luôn muốn rời khỏi anh, ý nghĩa này khiến anh không phân tốt xấu đánh anh Lý càng mạnh tay.
"Cung Âu, tôi không phải đồ vật."
"Thời Tiểu Niệm." Cung Âu lần thứ hai cắt ngang lờicô, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, "Em nhất định phải cùng tôi tiếp tục thảo luận chuyện này sao, em đừng quên chúng ta còn có hiệp ước.”
Trong mắt anh mơ hồ hiện lên sự nguy hiểm.
Loại ánh mắt đó giống như khi anh ném cô vào biệt thự Sâm Lâm.
Đón nhận tầm mắt của anh, Thời Tiểu Niệm không còn dũng khí nói tiếp, cô muốn rời khỏi anh, đại khái chỉ có thể mài răng chờ đợi, chờ đợi sự thật ba năm trước.
Nếu không cô cứ như vậy rời đi, Cung Âu sẽ khiến cô thảm hại.
"Ai?”
Cung Âu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hành lang, con người lạnh lẽo sắc bén, môi mỏng mím chặt.
Thời Tiểu Niệm cả kinh, "Làm sao vậy?"
"Hình như có người đang theo dõi chúng ta.” Cung Âu lạnh lùng thốt, kéo tay cô đi về phía hành lang, mãi cho đến cuối, cả hai lối đi đều không có người.
"Không phải anh nhìn nhầm chứ?” Thời Tiểu Niệm hỏi, làm gì có ai.
"Có thể vậy." Cung Âu nhíu mày đáp lại, cúi đầu nhìn cô, "Đều tại em khiến phán đoán của tôi không chính xác.”
"Lại trách tôi…."
Thời Tiểu Niệm cũng cạn lời.
Chuyên ngành của anh là trốn tránh trách nhiệm sao.
Vừa dứt lời cô liền bị Cung Âu ôm ngang lên, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, "Đương nhiên trách em, hai ngày nay tôi đã không ăn cơm, đói bụng choáng váng nên mất đi sức phán đoán rồi.”
Lý lẽ của anh khiến người khác giận sôi gan.
Hoá ra không có cô, anh như con nhà chết đói.
Thời Tiểu Niệm đang muốn nói chuyện, Cung Âu đang ôm cô lại cúi đầu hôn lên môi cô, cố gắng cạy môi cô ra, Thời Tiểu Niệm ngửa người ra sau, tránh môi anh nói, “Không phải đã hai ngày anh không ăn sao, tôi đi nấu cơm cho anh.”
"Ăn em trước đã,” Cung Âu ngậm lấy môi cô nói, ngữ khí liều lĩnh, gợi cảm, ôm cô về phòng.
"A, không muốn trở lại, quá tối."
Thời Tiểu Niệm sợ hãi trở lại căn phòng kia.
"Tôi bảo Phong Đức bật điện rồi.” Cung Âu hôn lên môi cô, hít sâu ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người cô, “Em dùng nước hoa gì thế?”
"Nước hoa rẻ nhất của Mộ thị.”
Thời Tiểu Niệm nói.
Mộ thị phần lớn đều là sản phẩm cao cấp đắt tiền, chỉ có một ít sản phẩm phục vụ đại chúng.
"Mộ thị kia là của em rể tôi, anh cũng là đối tác với bọn họ đấy.”
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, mang chút ghen tuông lần nữa hôn môi cô, tiến vào phòng ngủ.
Âm thanh của bọn họ dần biến mất trên hành lang.
Tất cả khôi phục yên tĩnh.
Bất chợt một cánh cửa mở ra, Mộ Thiên Sơ mặc bộ quần áo bệnh nhân, vẻ mặt hồn bay phách lạc nhìn về phía Cung Âu vừa rời đi.
Bỗng nhiên, điện thoại di động vang lên, là trợ lý gọi điện thoại tới.
"Mộ Sơ, thế nào rồi?” trợ lý hỏi trong điện thoại, "Người anh muốn tìm có cần tôi lên trên tìm giúp không?”
"Không cần."
Anh đã tìm được rồi.
Mộ Thiên Sơ hờ hững nói xong, cúp điện thoại, đôi mắt nhìn hành lang dài dằng dặc, bàn tay chậm rãi nắm chặt.
Thời gian như ngựa chạy, Thời Tiểu Niệm ở bên cạnh Cung Âu bình yên vô sự.
Cô phụ trách làm đồ ăn cho anh, cùng ăn với anh.
Tổng giám đốc hoang tưởng là cuốn đầu tiên cô hoàn thành trong thời gian ngắn, màu sắc cũng xử lý xong toàn bộ, chỉ chờ xuất bản.
Hôm đó, Thời Tiểu Niệm mới vừa làm xong bữa sáng, đặt trứng chiên cùng bánh mỳ để trên bàn thì điện thoại vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra, là Mộ Thiên Sơ gọi điện thoại tới.
Buổi tối lần trước anh ta gọi điện tới giờ không thấy gọi lại nữa.
Thời Tiểu Niệm do dự một lát, nhớ tới lúc trước nhờ anh ta một chuyện, liền nhận điện thoại, “Mộ Thiên Sơ.”
"Tiểu Niệm, mấy ngày trước có chút bận bịu không liên hệ với em. Tôi đã lấy được tư liệu của Đường nghê, hôm nay em có rảnh thì ra gặp tôi.” Giọng nói của Mộ Thiên Sơ nhu hoà.
Quả nhiên là vì Đường Nghệ.
Chỉ có điều, từ khi nào thì anh ta bắt đầu gọi Tiểu Niệm, không phải trước kia anh ta toàn gọi cả tên họ, hoặc là chán ghét goi là chị sao?
Thời Tiểu Niệm biết Thời Địch không thích mình gặp riêng Mộ Thiên Sơ nên cố ý tránh mặt nói, “Cảm ơn anh, anh có thể gửi tư liệu của cô ấy vào điện thoại của tôi được không? Anh không cần tới đây đâu.”
Cô khách sáo vô cùng.
Mộ Thiên Sơ dừng một chút nói, “Mấy năm nay Đường Nghệ khá bién động, trong điện thoại không nói hết được, vẫn là phải gặp mặt, hôm nay em có rảnh không?”
Biến động nhiều mà không thể nói qua điện thoại được sao.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, nhưng cũng không từ chối nữa, nói, “Được, đây là địa chỉ của tôi, lúc nào gặp cũng được.”
"Ừ, tốt."
Mộ Thiên Sơ nói ôn hòa, cúp điện thoại.
Thời Tiểu Niệm để điện thoại di động xuống, cảm thấy có chút kỳ quái, anh ta mất trí nhớ trong sáu năm, cô dây dưa anh liền không thích, căn bản không muốn gặp mặt.
Hiện tại anh kết hôn, cô cũng từ bỏ, anh lại muốn gặp mặt.
Anh chỉ là muốn giúp cô, cô không cần nghĩ quá nhiều.
Thời Tiểu Niệm đem bữa sáng để trên bàn, cởi tạp dề vào phòng ngủ.
Trên giường lớn Cung Âu vẫn còn đang ngủ, cánh tay dài che trán, khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ, đường nét gợi cảm, môi mỏng mím lại, đôi mắt khép chặt, lông mi vừa dài vừa dày, mái tóc ngắn ngổn ngang.
"Cung Âu, dậy ăn sáng.”
Cô gọi anh.
Người đàn ông trên giường không phản ứng.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là đi tới bên giường đẩy đẩy cánh tay của anh, "Cung Âu, rời giường ăn sáng a.”
Lời còn chưa nói hết, Thời Tiểu Niệm đã bị Cung Âu kéo lại, cả người úp sấp trên người anh, cô chống tay, Cung Âu trợn tròn mắt nhìn cô, khóe môihiện ý cười, nào có giống như đang ngủ.
"Không phải anh đang ngủ sao?”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc.
"Ngủ thì sao có thể thấy được cảnh đẹp.” Cung Âu nhìn chằm chằm vào ngực cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn theo ánh mắt của anh, sáng sớm, cô mặc một cái áo ngủ rộng, bởi vì tư thế này khiến cổ áo hở một mảng lớn.
Thời Tiểu Niệm nhất thời nóng bừng cả mặt, vội vã ngồi thẳng dậy kéo cổ áo.
Vừa nhổm dậy lại bị Cung Âu kéo lại, cô bị Cung Âu đè trên giường, hai đầu gối anh để hai bên chân cô, cúi đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, giống như có cái gì đang cuộn trào.
Cùng với anh lâu như vậy, cô biết rõ ánh mắt anh ám chỉ điều gì.
Quả nhiên, một giây sau, Cung Âu liền cúi đầu hôn lên môi cô, dùng kỹ xảo trêu chọc cô, cạy môi cô, khi thì lướt qua, khi thì hôn sâu.
Hai tay cô chống đỡ lồng ngực anh, né tránh nụ hôn của anh, “Bữa sáng lạnh rồi kìa.”
"Không vội, hiện tại tôi muốn ăn em.”
Nói xong Cung Âu liền thò tay vào áo ngủ của cô.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ càng ngày càng mãnh liệt.
Trong phòng ngủ một phen triền miên.
Chờ đến khi hai người ngồi trên bàn ăn, bữa sáng quả nhiên đã nguội lạnh, Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là nấu lại hai phần bữa sáng, sau đó kiệt sức ngồi vào bàn, cả người đau nhức.
“Trông em như không thể đi được ấy.”
Ánh mắt Cung Âu thâm ý nhìn chằm chằm vào chân cô, khoé môi cong lên đầy tà khí, vừa nãy trong phòng ngủ anh quá sức sao.
"Ăn cơm."
Thời Tiểu Niệm mặt nóng bừng, cúi đầu ăn sáng thật nhanh.