Dịch: Yumi
"Được, nếu có gan thì em đừng đi ra, bây giờ tôi sẽ bảo Phong Đức đi lấy chìa khoá.”
Cung Âu đứng ngoài cửa uy hiếp nói, anh đứng ôm tay, không có ý định rời đi, anh dám chắc cô không dám chơi SM.
3;
2;
1.
Quả nhiên cửa được mở ra.
Cung Âu đắc ý nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm lạnh mặt liếc anh một cái, sau đó nhảy lò cò về phía nhà bếp.
Cung Âu theo sau, mắt liếc về phía chân cô, cau mày, bá đạo bước đến ôm ngang người cô lên, đi thẳng vào nhà bếp.
Thời Tiểu Niệm cũng không nói gì, mặc kệ anh ôm.
Anh thả cô xuống, cô cũng không thèm nhìn anh ở trong nhà bếp bận rộn chọn đồ ăn, tìm nồi, chuẩn bị nguyên liệu.
"Thời Tiểu Niệm, em trưng cái mặt thối ấy ra là có ý gì?” Cung Âu bị lơ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thời Tiểu Niệm không để ý tới anh, tự mình làm việc của mình.
"Thời Tiểu Niệm"
Cung Âu nắm lấy tay cô.
Thời Tiểu Niệm hất tay anh ra, sắc mặt lạnh lùng, tiếp tục làm việc của mình.
Cung Âu nắm lấy tay cô lần nữa, lần này, anh nắm rất chặt, ngón tay thon dài trói chặt cổ tay cô, cổ tay cô rất nhỏ, không đủ một nắm.
Thời Tiểu Niệm muốn rút tay về nhưng không được, chỉ có thể mặc kệ anh nắm.
Cô không giãy giụa nữa, bướng bỉnh trầm mặc, mặc kệ cảm giác đau đớn ở cổ tay càng ngày càng rõ.
Cung Âu tàn nhẫn bóp chặt tay cô, bóp đến nỗi tay cô trắng bệch.
Cô vẫn không hừ một tiếng.
Nếu còn tiếp tục như vậy, anh sẽ bóp gãy tay cô mất.
Trên mặt vẫn không hề có ý nhận thua.
Cung Âu buông tay cô ra, ánh mắt âm trầm trừng mắt nhìn cô, "Thời Tiểu Niệm, tôi thực sự bị em coi thường mà."
Anh đúng là có bệnh.
Thời Tiểu Niệm liếc anh một cái, sau đó lại đến bên bếp nấu nướng.
"Tôi thực sự con mẹ nó đáng khinh sau khi tìm người phụ nữ như em, vì sợ làm tổn thương đến em mới đẩy em xuống xe, vì lo lắng cho em mới đi theo em cả đoạn đường, con mẹ nó còn đáng khinh hơn là tôi còn coi trọng em hơn cả con của mình.”
Cung Âu tức giận hét lên sau lưng cô, giơ chân đạp cái tủ bên cạnh, sau đó đùng đùng tức giận rời đi.
"..."
Thời Tiểu Niệm đứng trước kệ bếp, nghe vậy cả người không khỏi giật mình, khiếp sợ nhìn bóng lưng anh rời đi.
Anh nói, hôm nay anh vì sợ cô bị tổn thương nên mới đẩy cô xuống xe, anh nói, anh còn coi trọng cô hơn cả con của mình.
Coi trọng.
Cung Âu sẽ không phải là thực sự coi trọng cô chứ?
Thời Tiểu Niệm bị suy nghĩ của mình là giật mình, cô chỉ cảm thấy hoang đường, từ khi anh ép cô ký hiệp ước, cô liền biết Cung Âu hẳn là không hứng thú với cô, nhưng biểu hiện của anh bây giờ lại giống như là anh yêu cô mà không được báo đáp vậy.
Yêu, cái chữ này căn bản không có khả năng phát sinh trên người cô và Cung Âu, nhưng hôm nay chính miệng anh lại nói ra hai chữ “coi trọng".
Nếu như Cung Âu thật sự thích cô, cô phải làm sao để thoát khỏi lòng bàn tay của anh?
Thời Tiểu Niệm càng nghĩ càng sợ, cả người lạnh lẽo dựa vào bếp, mềm nhũn.
Một hồi lâu, Thời Tiểu Niệm mới khôi phục lại, làm xong bữa trưa.
Cô chờ anh trong phòng ăn.
Một giờ, hai giờ trôi qua, Cung Âu vẫn không xuất hiện.
Thời Tiểu Niệm tự mình ăn bữa cơm lạnh ngắt, mãi cho đến tôi, cô mới đi hâm lại thức ăn, cô ý thức được lần này Cung Âu tức giận thật sự rồi.
Ngay cả cơm cô làm anh cũng không ăn.
Con dọn dẹp bát đũa xong, dựa vào tường nhảy lò cò về phía phòng sách.
Phong Đức mang theo chiếc hành lý, thấy cô cúi đầu nói, “Thời tiểu thư.”
"Phong quản gia, ông đi đâu vậy?”
Thời Tiểu Niệm khập khiễng đứng trên đất hỏi.
"Thiếu gia về biệt thự Sâm Lâm, tôi cũng phải trở lại, nên thu thập chút hành lý.” Phong Đức nho nhã nói.
Thì ra Cung Âu về biệt thự lớn bên kia, chẳng trách không tới ăn cơm.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, "Vậy mấy ngày nữa anh ta không tới đây sao?”
Phong Đức gật đầu, "Vâng, tôi thấy có vẻ như thiếu gia muốn ở lại lâu dài.”
"Là vậy à, tôi biết rồi. Vậy ông đi thong thả, chân tôi không tiện, không tiễn ông được.” Thời Tiểu Niệm lễ phép nói.
Ở lâu dài.
Ý chính là một thời gian nữa Cung Âu sẽ không tới đây nữa, không cần phải nhìn thấy anh ta nữa, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thành thật mà nói, bây giờ cô không biết nên đối mặt với Cung Âu như thế nào, chỉ là quan hệ hiệp ước thì tốt, không cần mang theo quá nhiều tình cảm phức tạp.
Không cần gặp mặt thì càng tốt.
Phong Đức quan sát vẻ mặt Thời Tiểu Niệm, gật gật đầu, mang theo hành lý rời đi.
Trong biệt thự Sâm Lâm giống như một toà thành, bên trong không khí trong lành ngập tràn.
Trên sân golf.
Cung Âu đứng trên bãi cỏ xanh, mặc bộ quần áo thể thao nổi bật dáng người tuổi trẻ, cánh tay thon dài nằm chặt gậy golf, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía lỗ đen, không động đậy, cứ như vậy trừng, dần dần, trong mắt anh không còn tiêu cự, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Tạ Lâm Lâm cùng mấy người phụ nữ ăn mặc mát mẻ gợi cảm, ngồi bên cạnh ăn ăn uống uống, mỗi người đều âm thầm so sánh mình với những người kia.
Bỗng dưng, Tạ Lâm Lâm bưng một chén trà lạnh đi về phía Cung Âu, dáng người chữ S lung linh ẩn hiện, xinh đẹp đưa cốc cho Cung Âu, "Cung tiên sinh, uống chén nước giải lao chút đi."
Cung Âu thu mắt lại, không lộ vẻ gì liếc nhìn cô một cái, đưa tay tiếp nhận.
Thấy anh uống cốc trà do chính mình mang đến, Tạ Lâm Lâm có chút đắc ý nhìn về phía những người phụ nữ kia cười, sau đó uốn éo dựa vào người Cung Âu, giọng nói kiều mị, “Cung tiên sinh, hôm nay mặt trời thật nóng a, để em xoa bóp cho anh nha.”
Cung Âu đã lâu không trở lại biệt thự, nghe anh tới, tất cả mọi người để muốn giữ anh lại.
Cô nàng dựa vào người, mùi hương nước hoa gay mũi bay vào mũi anh.
Cung Âu lập tức phản cảm đẩy ra, không vui nói, "Cô dùng nước hoa gì mà khó ngửi như vậy?”
Tạ Lâm lâm bị đẩy ngã xuống đất, oan ức nói: “Đây không phải nước hoa mà anh thích nhất sao?”
Gu của Cung Âu thay đổi rồi a.
Trước hắn anh vẫn thích mùi nước hoa của cô a.
Bây giờ anh lại ghét sao?
Cung Âu nhíu mày, xem ra anh muốn hỏi Thời Tiểu Niệm xem cô xức nước hoa gì, mùi hương nhàn nhạt kia thật dễ chịu.
Anh lại muốn Thời Tiểu Niệm, chết tiệt, một người phụ nữ không biết điều thì có gì tốt chứ?
Cung Âu anh cái gì cũng không nhiều, chính là tiền nhiều hơn phụ nữ.
Suy nghĩ trong đầu Cung Âu biến mất, lạnh lùng nhìn về phía Tạ Lâm lâm, một tay đặt trên gậy golf, giơ tay nói với cô ta, “Đứng lên.”
"Cung tiên sinh." Thấy thế, Tạ Lâm Lâm thụ sủng nhược kinh, vội vã nắm chặt tay anh, như con chim nhỏ dựa vào người anh, “Anh đối với em thật tốt.”
Lúc này mới giống một cô gái.
Còn Thời Tiểu Niệm, lúc cần biết điều lại không biết điều, dám tức giận với anh, mới không lạnh nhạt với cô mấy ngày, cô đã nghĩ mình được cưng chiều đến tận trời.
Cung Âu sắc mặt khó chịu, mùi nước hoa trên người Tạ Lâm Lâm lại bay đến, khó ngửi vô cùng.
"Đổi mùi nước hoa này cho tôi.”
Cung Âu cuối cùng vẫn là nhịn không được đẩy cô ta ra.
“Vâng.” Tạ Lâm Lâm bị thái độ thất thường của anh làm tâm trạng vừa tốt lên của cô tan vỡ, uỷ khuất rời đi.
Mấy người phụ nữ dưới tán ô thấy cô bị xua đuổi cười đến run cả người.
Phong Đức ngồi trên xe đánh gôn từ xa lại gần, để hành lý lại trên xe, chậm rãi đi về phía Cung Âu.
Cung Âu liếc mắt một cái, lão già chính là lão già, bước nào cũng chậm.
Anh thu hồi ánh mắt, vung tay lên đánh bóng.
"Thiếu gia, tôi đã trở về." Phong Đức đi tới cúi đầu nói.
"Ừ." Cung Âu cũng không nhìn ông cái nào, đánh gôn, ngoài miệng nhẹ như gió nói, “Cô ấy không phải đang náo loạn chứ?”
Hiện tại anh đi rồi, cô còn không đến khóc lóc xin anh trở lại chứ.
Phong Đức nghe vậy ho nhẹ một tiếng, lui về phía sau một bước, thấp giọng nói, "Thời tiểu thư không náo loạn.”
"Cô ấy không cầu xin ông đưa đến gặp tôi sao?” Cung Âu giống như lơ đãng nói, "Ông cho người đón cô ấy, chân cô ấy không tiện.”
"Ạch." Phong Đức cố gắng rõ ràng nói, không thể không phá hoại sự tự tin không tên này của chủ nhân, “Thời tiểu thư cũng không cầu xin tôi.”
Tay Cung Âu nắm chặt gậy golf cứng đờ, lạnh lùng nhìn về phía Phong Đức, "Ông nói cái gì?"
"Thời tiểu thư xem ra rất bình tĩnh." Phong Đức nói.
Rất bình tĩnh, được lắm, rất bình tĩnh.
Cung Âu giận tái mặt, “Ông có nói cho cô ấy biết sắp tới tôi sẽ không trở lại, chỗ này cũng có rất nhiều phụ nữ.”
Anh cũng không tin, cô sẽ không tranh giành tình nhân.
"Nửa câu sau tôi không nói, nhưng tôi nghĩ Thời tiểu thư biết rõ.” Thời Tiểu Niệm khác Tạ Lâm Lâm.
Biết rõ, biết rõ anh có nhiều phụ nữ mà còn bình tĩnh như vậy.
Thời Tiểu Niệm, em điên rồi.
Cung Âu tức giận đập cái gậy gôn trên tay, lạnh lùng thốt, "Tiến hành kinh tế với cô ấy cho tôi.”
Lần này, cô nhất định phải tới cầu xin anh tha thứ.
"Ạch, thiếu gia, ngoại trừ nhà, ngài cũng không có cho Thời tiểu thư thứ gì." Phong Đức tốt bụng nhắc nhở anh.
Không giơ tay xin tiền, làm sao bị ràng buộc kinh tế.
Cung Âu khựng lại, từ khi cô ở với anh, anh không cho cô tiền sao, không phải phụ nữ đều đòi hỏi trang sức mỹ phẩm từ anh sao?
"Thế còn đồ ăn?”
"Đồ ăn đều tự Thời tiểu thư tự bỏ tiền mua.” Phong Đức nói rõ ràng.
Thời Tiểu Niệm không thích người khác quấy rối đến không gian của cô, Phong Đức cũng không sắp xếp người làm, cô luôn tự mình mua đồ làm cơm.
"Cô tự mua." Cung Âu choáng váng, không ngờ khoảng thời gian này anh lại ăn không ở không.
Lần trước lúc đi dạo siêu thị, cô không dùng thẻ mà Phong Đức đưa cho.
Đáng chết.
Cung Âu giận không chỗ phát tiết, ánh mắt tàn bạo trừng mắt về phía Phong Đức, "Tại sao không sớm nói cho tôi biết, ông già nhà ông càng ngày càng không quy củ rồi."
Lại để anh bám váy đàn bà
"Thiếu gia, là lỗi của tôi."
Phong Đức nhận sai.
Thời Tiểu Niệm không nói, thiếu gia không nói, ông cũng không thể tự quyết một mình.
"Vậy thì quản chế cô ấy, nói chung, tôi muốn cô ấy phải đến cầu xin tôi.” Cung Âu lạnh lùng nói, đi về phía xe đánh gôn.
Mấy người phụ nữ lập tức lại gần, lại bị Cung Âu đạp xuống.
Không thấy anh đang buồn bực muốn chết sao.
Người cần dính thì không dính, người không cần dính thì một đống, phiền chết anh.