Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 464: Cha con xảy ra chuyện rồi




Editor: Yuhina

"Em đang ở đây ghét bỏ anh?"

Cung Âu không vui nhìn cô một chút, ôm cô trở lại phòng ngủ, đặt cô lên trên giường, sau đó cúi đầu kiểm tra chân của cô.

Vừa nãy ở bên ngoài hắn không nhìn kỹ, nhưng nsau khi nâng chân cuả cô lên để kiểm tra, vẻ mặt của Cung Âu nhất thời trở nên tàn khốc, bàn tay thon dài có chút dùng sức mà nắm chặt mắt cá chân của cô.

Thời Tiểu Niệm nhíu nhíu mày, dung tay đè lại đầu gối, không dám kêu đau đau.

"Em đá phải cái gì mà biến thành như vậy"

Cung Âu lạnh lùng hỏi.

"Hình như đá phải cái đinh." Thời Tiểu Niệm chỉ có thể nói như vậy, đá phải thứ có vẩn cũng không thể tạo thành vết thương như vậy.

Cung Âu chậm rãi ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, ngước mắt u lạnh quét cô một chút, môi mỏng bỗng nhiên hơi cong lên, mang theo nụ cười trào phúng, "Cái đinh này ở đâu, ai là người phụ trách khu vực có cái đinh đó"

Tiếng nói của hắn mang theo hàn ý, mang theo sự tức giận.

Hắn không tin lời cô nói.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường hạ tầm mắt nhìn về phía hắn, biết rõ nếu mình thuận miệng nói ra một cái tên, thì người vô tội kia sẽ phải nhận hình phạt đáng sợ.

Nếu nói tên của La Kỳ ra, không biết La kỲ có xảy ra chuyện gì không.

Cô không thích La Kỳ, nhưng không có nghĩa là cô muốn xem cảnh hai mẹ con bọn họ tương tàn.

"Em quên rồi."

Thời Tiểu Niệm khẽ nói

"Quên, trí nhớ của em đúng là không được tốt lắm." Cung Âu nói một cách lạnh lùng, càng hạ thấp tầm mắt nhìn về phía vết thương trên mu bàn chân của cô, lông mày vặn chặt lại, cực kỳ đau lòng.

Không dưng lại bị thương thành như vậy.

"Cộc cộc cộc."

Cửa bị gõ ba lần.

Phong Đức từ bên ngoài đi tới, trên tay cầm theo một hộp thuốc đặt lên trên đất, nhìn chân của Thời Tiểu Niệm mà không khỏi đau lòng, "Thiếu gia, không bằng để tôi đến băng bó cho Tịch tiểu thư đi."

Ông cũng biết một chút y thuật.

Đáp lại ông là một chữ "Lăn "lạnh lẽo của Cung Âu.

Cung Âu mở hộp thuốc ra, cầm lấy bông nhúng vào cồn sát trùng, sau đó lau vết máu trên mu bàn chân của Thời Tiểu Niệm, có hai nơi máu đã khô lại.

Cồn sát trùng chạm vào vết thương, Thời Tiểu Niệm đau đến nỗi nắm chặt váy trên người.

"Không nhịn được thì kêu lên."

Cung Âu ngước mắt nhìn về phía cô, trong mắt rõ ràng có sự đau đớn.

Tựa như vết thương kia ở trên người hắn.

"Em còn chịu được."

Trên gương mặt tái nhợt của Thời Tiểu Niệm hiện ra một nụ cười, âm thanh nhẹ nhàng.

Phong Đức thấy không có chuyện cần mình, liền quay người chuẩn bị rời đi.

"Đi lấy giấy bút đến đây" âm thanh lạnh lùng của Cung Âu vang lên ở trong căn phòng yên tĩnh.

Phong Đức ngẩn người, gật đầu, rời đi, chỉ chốc lát sau cầm giấy bút đi tới, "Không biết thiếu gia cần giấy bút làm cái gì"

Thời Tiểu Niệm cố nhịn cơn đau, nhìn Cung Âu vì xử lý vết thương giúp cô.

Vết máu trên mu bàn chân của cô đã được lau sạch, lộ ra da thịt trắng nõn, chỉ còn dư lại này một vết thương nho nhỏ, như là lỗ máu vậy.

"Cho Thời Tiểu Niệm."

Cung Âu nói rằng.

"Cho em"

Vẻ mặt Thời Tiểu Niệm mờ mịt, tiếp nhận giấy bút từ trong tay Phong Đức, không hiểu nhìn về phía Cung Âu, hắn muốn cô làm cái gì

"Em đã nghe lệnh của cha mẹ anh làm việc, bọn họ tất nhiên cũng phái người theo dõi xung quanh anh, đem tất cả những cái tên mà em biết viết xuống đây, anh không cho phép bất luận người nào nhìn chằm chằm vào anh." âm thanh của Cung Âu lạnh lùng như băng, nhưng động tác trên tay cực kỳ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng xoa thuốc vào xung quanh vết thương của cô.

Sau khi vết thương được bôi thuốc, Thời Tiểu Niệm cảm thấy chỗ vết thương mát mẻ, nhưng cũng vẫn mang theo một chút đau.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở bên giường, năm ngón tay mảnh khảnh nắm chặt bút trong tay, lông mày cau lại, "Cung Âu"

Cung Âu ngồi xổm trên mặt đất, ngước mắt nhìn về phía cô, con ngươi đen u ám, môi mỏng khẽ mấp máy, nói ra từng chữ từng chữ một, "Anh không cần sự yên bình giả tạo cùng Cung gia, cha anh muốn đối phó với anh thế nào thì cứ việc đối phó, anh càng không cần một mình em chịu oan ức để đổi lấy cảnh thái bình giả tạo đó, viết xuống đây"

"…"

Thời Tiểu Niệm không động bút.

Nếu như hắn có lý trí như người bình thường, hắn muốn đấu như thế nào với người nhà của mình, cũng là chuyện của hắn, nhưng hắn lại bị chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng, nếu trực tiếp đánh nhau với những người thân nhất của mình, thì cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì, mà cô cũng không muốn biết.

Từ sau đại lễ đính hôn đó, cô cứ liều mạng bảo vệ hắn, tránh mọi chuyện có thể kích thích hắn.

"Hay là em muốn anh xem lại camera giám sát trong đình viện, tra xem em giẫm phải đinh ở chỗ nào"

Cung Âu nói, tiếng nói lạnh lùng.

"…"

Hắn lại đoán được.

Hắn bây giờ còn đang đè nén, nếu như hắn nhìn thấy La Kỳ làm như thế nào với cô, chắc chắn đêm nay mẹ con sẽ cùng tàn.

Thời Tiểu Niệm cúi đầu, đặt giấy ở trên đùi của mình, cầm bút chậm rãi viết xuống mấy cái tên.

Cung gia an bài người ở bên cạnh Cung Âu, chỉ nói cho cô hai cái tên, bởi vì cần cô hỗ trợ mới có thể tiến vào đế quốc pháo đài, mấy người còn lại đều do cô phát hiện trong quá trình sinh hoạt, cô cũng quan sát họ, mấy người kia chỉ giúp đỡ Cung gia theo dõi nhất cử nhất động của Cung Âu, cũng không có bất cứ hành động nào khác, cô cũng cố lơ đi để tạo dựng cảnh thái bình giả tạo.

Nhưng những thứ này, đều bị phá hủy trong đêm nay.

Thời Tiểu Niệm cầm giấy trong tay đưa cho Phong Đức, Cung Âu ngồi xổm trên mặt đất, đã băng bó lại vết thương cho Thời Tiểu Niệm, băng bó cũng không tính là khó coi, nhưng vẫn quấn dày từng lớp từng lớp băng gạc như cũ, có điều cũng không bó quá chặt, sẽ không ngăn  lưu thông máu.

"Đuổi hết những người này đi cho tôi, tôi không muốn lại nhìn tháy tai mắt của cha tôi" Cung Âu từ dưới đất đứng lên đến, lạnh lùng nhìn về phía Phong Đức.

"Vâng, thiếu gia."

Phong Đức gật đầu, cầm giấy rời đi.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường, răng khẽ cắn môi, vốn là, kế hoạch của cô tối nay còn muốn đi gặp Holy.

Không biết có nên nói cho Cung Âu không

Nhưng với tính cách của Cung Âu chỉ sợ nghe xong hắn sẽ đi cướp người, hắn không thèm quan tâm tới Cung Tước chỉ sợ cũng không để ý tới cái gì gọi là phụ tử tình thân rồi.

Thời Tiểu Niệm chặt chẽ cắn vào môi, nhưng nếu bỏ qua cơ hội đêm nay, lần sau muốn đoạt lại Holy cũng không dễ dàng.

Lại nói, Cung Âu tiêu diệt toàn bộ cơ sở ngầm của Cung Tước, chắc Cung Tước cũng sẽ nổi giận, cũng vẫn không tránh khỏi phụ tử tương tàn.

Không bằng quên chuyện mang Holy về đi.

Thời Tiểu Niệm do dự, người được Cung Âu hơi di chuyển.

Cung Âu ôm cả người cô lên trên giường, để cho đôi chân của cô tự nhiên đặt ở trên cái chăn mềm mại, bàn tay vuốt ve ở trên người cô, tìm vị trí khóa kéo của váy.

"Cung Âu."

Thời Tiểu Niệm vừa muốn mở mồm, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân hoảng loạn gấp gáp.

"Tiểu Niệm Tiểu Niệm"

Âm thanh hoảng sợ thất thố của Từ Băng Tâm truyền đến.

Nghe được âm thanh kia, Thời Tiểu Niệm cảm thấy trong lòng không thoải mái, cô lập tức nắm lấy bàn tay của Cung Âu.

Từ Băng Tâm vọt vào trong phòng ngủ, trên gương mặt dịu dàng không có một chút huyết sắc, đôi mắt bị che kín bởi sự hoảng loạn.

"…"

Cung Âu đứng bên giường, trừng mắt nhìn Từ Băng Tâm đang xông vào phòng ngủ của hắn, một ngọn lửa giận lan tỏa khắp toàn thâm của hắn, hắn đưa tay nắm chặt tay của Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm cảm giác tay của mình bị nắm đến đau đớn.

Cái phòng ngủ này không thể tùy tiện đi vào, Từ Băng Tâm đã bước vào giới hạn của Cung Âu.

"Mẹ, làm sao vậy"

Thời Tiểu Niệm mở miệng hỏi Từ Băng Tâm trước.

Từ Băng Tâm đứng bên cây đàn dương cầm phục cổ, nhìn Thời Tiểu Niệm đang nằm trên giường, từng giọt lệ lập tức rơi xuống, "Tiểu Niệm, cha con xảy ra chuyện rồi."

Âm thanh của Từ Băng Tâm run rẩy.

"…"

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà nghe, trong nháy mắt đó, cô như có ảo giác bị rơi vào hố băng.

Ngày hôm sau, Thời Tiểu Niệm và Cung Âu bồi tiếp Từ Băng Tâm trở lại Italy.

Thế nhưng có phải đã là ngày hôm sau hay không, Thời Tiểu Niệm cũng không biết rõ, bởi vì từ nước này qua nước khác bị lệch múi già.

Dọc theo đường đi, nước mắt của Từ Băng Tâm vẫn không ngừng rơi, đôi mắt càng ngày càng sưng.

Thời Tiểu Niệm trấn an bà, Cung Âu trấn an Thời Tiểu Niệm.

Chống đỡ cho đến khi đến được Itali, máy bay tư nhân của Cung Âu  trực tiếp bay vào quần đảo cát trắng.

Xe mở ra trước của nhà chính, cây cối thực vật xung quanh vẫn tươi tốt, bốn mùa xanh tốt, trước nhà chính, Mộ Thiên Sơ và Thời Địch đang đứng ở trước cửa, nam cao to đẹp trai, nữ như chim nhỏ nép vào người, như một đôi trai tài gái sắc.

Từ Băng Tâm không chờ được đến khi tài xế mở cửa xe vội vã xuống xe, vồ tới chỗ Mộ Thiên Sơ, " Thiên Sơ, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì"

"Bá mẫu, ngài đừng vội, cháu đang nghĩ biện pháp."

Mộ Thiên Sơ đỡ tay của Từ Băng Tâm, vẻ mặt ôn hòa, vừa nói vừa nhìn về phía chiếc xe trước mặt.

Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm từ trong xe đi ra, Thời Tiểu Niệm để trần hai chân, trên chân được bọc một lớp băng gạc dày cộp, Cung Âu mặt không thay đổi đi về phía bọn họ.

Đoàn người đi vào phòng khách, Thời Địch như hạ nhân thấp kém châm trà rót nước cho bọn họ.

Từ Băng Tâm dọc theo con đường này thương tâm khong ngớt, " Thiên Sơ, con mau mau nói xem đã xảy ra chuyện gì, ta muốn thấy Kế Thao, hiện tại chỉ muốn nhìn tấy ông ấy."

Mộ Thiên Sơ ưu nhã ngồi ở một bên, mười ngón đan vào nhau đặt ở trên đầu gối, tiếng nói ôn thuần, "Hiện tại bá phụ đang bị hỏi cung, không được gặp người nhà, cháu đang nghĩ biện pháp, ngài đừng nên gấp. Bằng căn cơ của Tịch gia từ trước tới nay, không có việc gì, ngài cứ yên tâm đi."

Thời Tiểu Niệm ngồi sát bên cạnh Từ Băng Tâm, lo lắng hỏi, "Tại sao cha em lại bị hỏi cung"

Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, ánh mắt ảm đạm, nói, "Lần này xảy ra có một số chuyện, bá phụ tự mình ra biên giới một chuyến, sau đó"

"Sau đó thế nào"

Thời Tiểu Niệm lo lắng hỏi.

Ra biên giới thì tại sao lại xảy ra chuyện

"Tịch gia có quy tắc, không thể để cho nữ quyến biết Tịch gia kinh doanh cái gì." Mộ Thiên Sơ nhìn về phía mẹ con cô, dừng một chút, sau đó nói, "Nhưng bây giờ, cháu nghĩ hai người cũng mơ hồ đoán được, tự nhiên không phải là chuyện làm ăn có thể bàn bạc ở ngoài ánh sáng."

Nghe vậy, ánh mắt của Thời Tiểu Niệm hơi ngưng lại, lòng bàn tay cảm thấy lạnh lẽo.