Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 438: Phong Đức bị thương nặng




Editor: shinoki

Hắn còn chưa gọi điện cho cô, lúc nào mới trở về ?

Thời Tiểu Niệm tắt danh bạ đi, nắm chặt điện thoại trong tay, sau đó không mục đích ném đồ vào trong xe.

"Không xong rồi, không xong rồi, Tịch tiểu thư!"

Có người mặc đồng phục tài xế từ bên ngoài xông vào, tây trang màu đen trên người ướt hoàn toàn, vẻ mặt gấp gáp nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Tịch tiểu thư, Phong quản gia bị người ta đánh ở bãi đậu xe!"

"Bịch."

Món hàng Thời Tiểu Niệm đang cầm trong tay rơi xuống, cô ngơ ngác nhìn về phía tài xế kia, sau đó chạy ra bên ngoài, bọn bảo tiêu lập tức mở đường cho cô, che chắn trước sau, không để cho bất kỳ ai đến gần cô.

Đoàn người xông vào bãi đậu xe, bãi đậu xe khổng lồ lạnh như băng, không có một chút nhân khí, không có một chút âm thanh.

Yên tĩnh đến quỷ dị.

"Tịch tiểu thư, xin hãy cẩn thận."

Bọn bảo tiêu đi ở phía trước, quan sát khắp nơi, ánh sáng bãi đậu xe cũng không tốt, bỗng nhiên một ánh đèn xe chiếu vào các cô, bọn cận vệ lập tức bao vây xung quanh Thời Tiểu Niệm.

Thế nhưng xe không có ý dừng lại, trực tiếp nghênh ngang mà đi.

"Ách..."

Một tiếng tiếng kêu đau truyền tới.

Thời Tiểu Niệm cùng bọn bảo tiêu lập tức chạy về phía trước, Phong Đức ngã ở giữa vũng máu, miệng đầy máu, một tay đè ngực, trên người vết bị đao chém qua, quần áo xộc xệch, máu ồ ồ chảy ra, đồng hồ bỏ túi rơi ở một bên, chia thành hai.

"Phong quản gia!"

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to mắt, hướng hắn xông tới, không dám động vào hắn, la lớn, "Các ngươi tới đây, ai biết kiến thức y học nhìn xem có xê dịch được không, bây giờ chúng ta đưa ông ấy đến bệnh viện!"

"Tịch tiểu thư, trong số chúng ta người có kiến thức y học nhất chính là Phong quản gia."

Bảo tiêu nói.

"..."

Thời Tiểu Niệm lo âu nhìn Phong Đức, Phong Đức té xuống đất, đau đến cau mày, từ trong miệng khạc ra một ngụm máu, suy yếu nói, "Thời Tiểu Niệm, không sao, tôi bị gãy xương, các người lấy đồ cố định tôi, đưa tôi đến bệnh viện là được rồi. Không cần lo lắng."

Đến lúc này, mồm miệng Phong Đức vẫn rõ ràng.

" Được, tôi sẽ đưa ông đến bệnh viện ngay bây giờ."

Thời Tiểu Niệm lo lắng nói, cầm khăn giấy lau máu trên mặt ông, "Cố chịu thêm chút nữa, bệnh viện cách nơi này rất gần, không có chuyện gì, ông nhất định sẽ không có chuyện gì."

Cô còn chưa thấy qua bộ dạng hấp hối này của Phong Đức, ông nằm ở nơi đó ngay cả hít thở cũng dừng lại từng chút một, cực kỳ khó khăn, ánh mắt tan rã.

"Thật may, không phải động đến Tịch tiểu thư, tốt rồi." Phong Đức nói, thanh âm cực kỳ yếu ớt.

"..."

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn ông, "Ông nói là, Cung gia đánh ông?"

Bảo tiêu cố định hai chân Phong Đức, Phong Đức nằm ở nơi đó nhìn cô, cười khổ một tiếng, khó khăn nói, "Tôi được Cung gia đào tạo, làm việc thay thiếu gia, làm chuyện như vậy, bị trách phạt cũng không kỳ quái."

Bọn bảo tiêu dè dặt nâng Phong Đức lên xe.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn vết máu loang lổ trên đất, lưng phát rét từng trận.

Là bởi vì bắt cô mang đi đính hôn với Cung Âu, Phong Đức mới bị đánh thành như vậy?

Tại sao có thể?

Trận mưa gió này, vẫn phải tới, nhưng cô không nghĩ tới, lại bắt đầu từ Phong Đức.

Có lẽ có một ngày Cung lão gia sẽ thỏa hiệp với Cung Âu, nhưng ông ấy vẫn phải phát tiết cơn giận này, tiếp theo sẽ có bao nhiêu người bị thương nữa, cô không dám tưởng tượng.

"Ngươi tới đây." Thời Tiểu Niệm gọi một bảo tiêu lại, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía hắn, "Đi tìm người bảo vệ vợ chồng Hạ Vũ, nhanh lên một chút! Nhất định phải nhanh lên!"

Cô không nghĩ tới, Phong Đức cũng sẽ bị đánh.

" Dạ, tịch tiểu thư, tôi lập tức đi sắp xếp."

Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn vết máu trên đất, chân mềm nhũn liên tục lui về phía sau, cô cúi người xuống, nhặt đồng hồ bỏ túi lên, đồng hồ bỏ túi bị vỡ thành hai, trên mặt dính máu đỏ tươi.

Những thứ này vốn nên do một mình cô chịu đựng, kết quả, sau lễ đính hôn, không chỉ Cung Âu, ngay cả người xung quanh đều phải chịu đựng thay cô.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, tay cầm đồng hồ bỏ túi đang run rẩy.

Phòng bệnh đặt trước cho Cung Âu chưa dùng đến, trước hết để cho Phong Đức.

Phong Đức bị thương rất nặng, gãy xương đùi, xương sườn, trên người tổng cộng khâu hai mươi mũi, người khác nghe được nhũn người ra.

Trong bệnh viện, Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh nhìn Phong Đức nằm ở nơi đó, sau khi Phong Đức khi được tiêm thuốc mê thì mơ mơ màng màng ngủ.

"Tịch tiểu thư, không bằng để chúng tôi đưa cô trở về?"

Hai bảo tiêu đi tới nói.

"Tôi muốn ở lại chăm sóc Phong quản gia." Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi, "Phái người bảo vệ bạn tôi chưa?"

"Đang bảo vệ, vợ chồng bọn họ tạm thời không việc gì." Bảo tiêu nói.

"Vậy thì tốt, các ngươi cũng vậy, sau này không nên tách ra, phải đi chung với nhau, biết không?" Thời Tiểu Niệm dặn dò.

"Cám ơn Tịch tiểu thư quan tâm, chúng tôi sẽ làm theo."

Bọn bảo tiêu cảm kích nhìn về phía cô gật đầu một cái.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế, tay đặt trước ngực, hô hấp bất ổn.

Cung Âu, sao anh còn chưa trở lại?

Cô muốn hắn.

Cô muốn thấy hắn ngay lập tức.

Giống như nghe được cô kêu gào, một thanh âm truyền tới, "Tịch tiểu thư, Cung tiên sinh đến."

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm lập tức đứng lên, không để ý hết thảy xông ra ngoài, trong hành lang, Cung Âu đang từng bước từng bước đi tới bên này, bóng người cao lớn, dáng đi ưu nhã, tròng mắt đen nhìn về phía cô.

"Cung Âu!"

Thời Tiểu Niệm hét to một tiếng, nhào ngực hắn vào.

Cung Âu bị cô nhào tới đứng không vững, lui về sau mấy bước, trong lòng Thời Tiểu Niệm hoảng hốt, ngây ngốc nhìn hắn, không dám tiến về phía trước, lui về phía sau mấy bước, "Anh... Bị thương."

Bên ngoài bầu trời u ám, mưa liên tục không ngớt, ánh sáng trong hành lang kém hơn.

Cung Âu đứng ở nơi đó ổn định tinh thần, đưa tay nới lỏng cà vạt, giọng từ tính trầm thấp, "Không có chuyện gì, sao dễ dàng bị thương như vậy được."

"..."

Thời Tiểu Niệm xoay người chạy.

"Em chạy cái gì!"

Ánh mắt Cung Âu lẫm liệt, sải bước về phía trước đuổi theo bước chân cô đi tới cửa phòng bệnh.

Trong phòng bệnh bật đèn sáng rực.

Thời Tiểu Niệm chợt quay đầu lại, nhìn người Cung Âu, chỉ thấy nửa mặt trái của Cung Âu có dấu tay nhàn nhạt, áo trước ngực có chút xộc xệch, tay cô đụng vào ngực hắn, chân mày Cung Âu nhíu vào, bắt tay cô lại, nói như không có chuyện gì xảy ra, "Ông ta chỉ thích đánh người, anh đã quen, chỉ bị vả hai cái, ngực bị đập một cái, chuyện nhỏ."

Thời Tiểu Niệm rút tay lại, dùng sức cởi cúc áo hắn ra, ngực hắn in một cái dấu, giống như bị một cuốn sách dày đập lên.

Ngón tay cô run dữ dội hơn.

Đây chính là điều cô sợ nhất khi tái hợp với Cung Âu, cô biết, một khi bọn họ ở chung một chỗ, sẽ biến thành hắn gánh vác thay cô.

Cô biết, nhưng cô nhưng không thể ra sức.

"Đi kiểm tra."

Thanh âm của Thời Tiểu Niệm cũng run, một tay khác còn đang nắm ngực, dây chuyền rũ xuống.

"Anh không sao, có gì mà phải kiểm tra." Cung Âu bất tiết nhất cố nói, đưa tay cài lại cúc áo.

"Đi kiểm tra! Đi ngay bây giờ!"

Thời Tiểu Niệm khàn giọng la lên, đôi mắt trừng hắn, vành mắt ửng đỏ.

Một tiếng này khiến mấy bảo tiêu canh cửa cũng kinh hãi, kinh ngạc nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, bọn họ chưa từng thấy Thời Tiểu Niệm nổi giận, thanh âm của một người phụ nữ như nhược lại có sức bật như vậy.

Cung Âu đứng trước mặt cô, động tác cài cúc áo dừng lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, có chấn động, hồi lâu sau, hắn yếu ớt đáp lại, "Kiểm tra thì kiểm tra, em lớn tiếng như vậy làm gì."

"..."

Bọn bảo tiêu mặt kiếng bể đầy đất, Cung tiên sinh bị người khác rống lại không nổi giận?

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, đầu đau đến sắp nứt ra, "Anh mau đi kiểm tra, nhanh lên một chút!"

"Nga, biết rồi."

Cung Âu ngoan ngoãn xoay người rời đi.

Thời Tiểu Niệm ngồi xổm xuống đất, hai tay gắt gao ôm lấy mình, cúi đầu xuống dựa vào đầu gối, thân thể run rẩy đến lợi hại.

Cô sợ nhất điều này, nhưng ngày này vẫn tới.

...

Vết thương của Cung Âu nhẹ hơn rất nhiều so với Phong Đức, chỉ cần chú ý không vận động kịch liệt, không giống Phong Đức, hoàn toàn bị đánh vào chỗ chết.

Ngồi vào xe, Thời Tiểu Niệm nhìn đồng hồ bỏ túi dính máu trong tay mình, người bị Cung Âu ôm vào trong ngực, Cung Âu trợn mắt nhìn cô, tròng mắt đen sâu thẳm, chữ chữ cường thế lạnh lùng, "Không cho phép hối hận, không cho phép nghĩ mình sai!"

"Sao anh biết em đang nghĩ gì?"

Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm đồng hồ bỏ túi trong tay nói.

"Nhìn bộ dáng của em liền biết, mặt viết đầy, em không nên để cho Cung Âu bị thương, không nên để cho Phong Đức bị thương, đều là em sai, tất cả đều là em sai." Cung Âu lạnh lùng nói.

"Em không cảm thấy sai, nhưng không thể phủ nhận, cũng bởi vì em, các người mới bị thương."

Thời Tiểu Niệm thấp giọng nói, tay dùng sức nắm chặt đồng hồ bỏ túi.

"Đây chẳng qua là tạm thời, chờ cha bớt nóng, ông ấy thỏa hiệp, cái gì cũng dễ nói." Cung Âu lạnh lùng nói.

"Nhưng cái tạm thời này kéo dài bao lâu?" giọng Thời Tiểu Niệm tràn đầy mê mang, "Nếu như chỉ vì chúng ta ở chung một chỗ, làm hại đến mạng của Phong quản gia, có lẽ sẽ còn nhiều hơn, vậy không phải chúng ta gánh vác rất nhiều sao?"

"Anh mặc kệ! Anh muốn em!"

Cung Âu nói như chặt đinh chém sắt, bất kể hậu quả là gì cũng phải ở chung một chỗ với cô.

Thời Tiểu Niệm không cố chấp đến không để ý mọi chuyện như Cung Âu, đoạn tình cảm này hẳn vốn đơn thuần, nhưng bây giờ đè ép lên nhiều thứ như vậy.

"Cung tiên sinh, Tịch tiểu thư, đến nơi rồi."

Tài xế dừng xe trên đường.

Thời Tiểu Niệm ở trong ngực Cung Âu nâng mắt nhìn ra bên ngoài, trong mưa bụi, một tiệm đồng hồ cổ lịch sự, tao nhã đặt ở nơi đó.

Bọn bảo tiêu xuống xe trước, bật ô lên.