Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 436: Cung Âu, ăn kẹo đường




Editor: shinoki

Trên thang lầu hình xoắn ốc hoa lệ, Thời Tiểu Niệm ngồi trên bậc thang chính giữa, một tay nâng mặt, đôi mắt trằn đen rõ ràng nhìn mọi thứ chung quanh.

Lại trở lại.

Trở lại chỗ này.

Sau này nơi này thật sự là nhà cô, là nơi che gió che mưa cho cô, nghe rất tốt.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên bậc thang âm thầm nghĩ, rất kỳ quái, rõ ràng trước mắt còn rất nhiều mưa gió chờ cô giải quyết, nhưng cảm giác bình yên trong lòng cô rất thực tế.

"Tịch tiểu thư, đã chuẩn bị đường xong."

Một nữ hầu đi tới, hướng gật đầu một cái với Thời Tiểu Niệm.

"Nhanh như vậy sao?"

Thời Tiểu Niệm rất ngạc nhiên, mừng rỡ, từ trên thang lầu đứng lên đi xuống, đi qua phòng nghỉ, Thời Tiểu Niệm nhìn vào trong, chỉ thấy Cung Âu ngồi ngược trên ghế, trên người mặc quần áo ở nhà màu trắng, hai tay khoác lên trên ghế dựa, trợn mắt nhìn tiểu Quỳ trong xe trẻ sơ sinh.

Tiểu Quỳ cơ hồ là nửa nằm trong xe trẻ sơ sinh, đạp đạp chân nhỏ, đôi mắt đen cũng đang nhìn Cung Âu chằm chằm, mắt không chớp.

Sauk hi ra khỏi phòng ngủ, Cung Âu cứ nhìn chằm chằm tiểu Quỳ như vậy.

Nhìn hai giờ rồi.

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ cười cười, đi tới phòng bếp, dưới sự chỉ đạo của đầu bếp cô làm một ít kẹo đường, các đầu bếp đang gói lại cho cô.

"Nếm thử đi, xem có được không?"

Thời Tiểu Niệm có chút thấp thỏm hỏi đầu bếp.

"Chúng tôi không dám nếm, thiếu gia đã nói, phàm là đồ Tịch tiểu thư làm, dù có độc, cũng không cho phép người khác nếm thử." Các đầu bếp tương đối thả lỏng trước mặt Thời Tiểu Niệm, nói chuyện cũng không câu nệ như nói với Cung Âu.

"Được, vậy tôi cầm đi cho Cung Âu nếm thử."

Thời Tiểu Niệm cầm hai cây kẹo đường đi tới phòng nghỉ, vừa đi vào, liền thấy Cung Âu và tiểu Quỳ hai cha con mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Cô cũng không biết tại sao hai người này lại kiên nhẫn như vậy, cứ vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương như vậy, có thể nhìn thấy Thái Bình Dương sao?

"Cung Âu, ăn kẹo đường." Thời Tiểu Niệm đưa cho hắn một cây gậy đường.

Cung Âu liếc một cái, mặt đầy chê bai, "Anh không thích ăn đồ ngọt."

Không thích ăn ngọt?

Vậy trước kia không biết là ai ăn kem đến nằm viện.

Thời Tiểu Niệm xé bọc giấy ra, lẩm bẩm, "Được rồi, em ăn, không biết sao em..."

Lời còn chưa nói hết, cây kẹo đường trong tay cô đã biến mất ly kỳ.

Thời Tiểu Niệm ngước mắt, Cung Âu cắn kẹo đường, mặt đầy bình tĩnh kéo giấy bọc ở bên môi xuống.

"..."

Thời Tiểu Niệm hết ý kiến.

Tiểu Quỳ thấy trong miệng Cung Âu ăn kẹo kẹo cũng cảm thấy hứng thú, tay nhỏ bé hướng hắn nắm nắm, trong miệng la hét "A a a", không nói được ra lời.

"Đây là của ba, không có phần con."

Cung Âu ngậm kẹo đường nói, còn hướng tiểu Quỳ nhíu mày.

Tiểu Quỳ gấp đến độ con ngươi chuyển nhanh như chớp, miệng nhỏ không ngừng chép, hận không thể lao ra khỏi xe trẻ sơ sinh để cướp kẹo.

Thời Tiểu Niệm bị tiểu Quỳ chọc cười, ngồi xổm bên cạnh xe trẻ sơ sinh nói, "Con chưa thể ăn kẹo đường, chờ con lớn một chút mẹ sẽ cho con ăn."

"A a a ba."

Tiểu Quỳ liếm miệng nhỏ.

"Thế nào, ăn ngon không?" Thời Tiểu Niệm đứng lên hỏi Cung Âu.

"Ngon!" Cung Âu nhìn cô một cái, thanh âm từ tính có chút mơ hồ không rõ, "Em làm cái gì cũng ngon."

"Phải không?" Thời Tiểu Niệm thỏa mãn cười, có Cung Âu ủng hộ như thế, cô có cảm giác thỏa mãn của một người đầu bếp lướn.

Cô xé bọc giấy ra, bỏ kẹo đường vào trong miệng, lập tức nhíu mày.

Thật là ngọt.

Ngọt rụng răng.

Cô nhìn về phía Cung Âu, chỉ thấy Cung Âu không có chút cảm giác khó chịu nào, ngậm kẹo đường tựa như mùi vị đó thực sự là cực phẩm.

Thời Tiểu Niệm cầm kẹo đường trong tay, đứng bên cạnh xe trẻ sơ sinh nói, "Cung Âu, tiếp theo chúng ta làm gì?"

"Em còn muốn làm?"

Cung Âu lập tức nhìn cô không có hảo ý, ánh mắt tồi tệ quét qua quét lại trên người cô, "Anh không vấn đề, nhưng, em chắc chắn em còn thể lực?"

Thời Tiểu Niệm muốn đạp hắn một cước, "Anh biết em không phải nói cái này mà."

Ý của cô là, bây giờ bọn họ phải làm thế nào để từng bước đánh chiếm cửa ải khó.

"Vậy em nói cái gì?"

Khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu viết ba chữ "Anh không hiểu", cứ nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên, ánh mắt hắn rơi vào trên người tiểu Quỳ, cười nhẹ một tiếng.

Thời Tiểu Niệm theo ánh mắt hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy tiểu Quỳ ngồi trong xe trẻ sơ sinh, đang thò đầu nhỏ đến sát tay cô, lè lưỡi liếm kẹo đường trong tay cô, liếm rất nghiêm túc.

Thời Tiểu Niệm vội vàng né tránh, "Mẹ đã nói không thể ăn."

Tiểu Quỳ liếm miệng nhỏ, không nói tiếng nào, tựa hồ đã biết mùi vị kẹo đường.

"Thông minh, giống anh!"

Cung Âu mặt đầy kiêu ngạo.

"Giống anh, sao anh không ôm con bé?" Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên hỏi, nhìn chằm chằm tiểu Quỳ hai giờ, kết quả ngay cả ôm cũng không ôm một chút.

Nghe vậy, Cung Âu liếc cô một cái, lẽ thẳng khí hùng nói, "Con nhỏ như vậy, lỡ bóp chết thì sao?"

Hắn là nghiêm túc sao?

Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn hắn, suy nghĩ một chút khích lệ hắn nói, "Sẽ không bóp chết, anh thử ôm đi."

"Không muốn!" Cung Âu trực tiếp cự tuyệt, "Anh ôm em đã cảm thấy sắp bóp chết em rồi."

"..."

Thời Tiểu Niệm hoàn toàn cạn lời.

Cung Âu ngồi thẳng trên ghế, kéo Thời Tiểu Niệm vào trong ngực mình ngồi xuống, một tay ôm cô, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tiểu Quỳ, tiểu Quỳ liếm miệng nhỏ, càng chảy nhiều nước miếng hơn.

Thời Tiểu Niệm cầm khăn tay lau nước miếng cho cô bé, tiểu Quỳ thèm ăn lại liếm liếm tay cô.

"Em thấy con tham ăn giống anh."

Thời Tiểu Niệm nói.

"Anh chỉ tham ăn đồ em làm, còn lại đều là rác rưới." Cung Âu nói, "Hai đứa nhỏ, sau này chỉ cho phép ăn đồ đầu bếp làm."

Đồ ăn Thời Tiểu Niệm làm, chỉ có hắn mới được ăn, ai cũng đừng hòng động vào.

Hai đứa nhỏ.

Nhìn tiểu Quỳ, Thời Tiểu Niệm không nhịn được nghĩ đến Holy chưa từng thấy qua, hỏi, "Cung Âu, cha mẹ anh về Anh quốc rồi sao?"

Hôm nay là ngày thứ ba sau lễ đính hôn.

Bất kể dùng cách gì, nếu muốn đoạt lại holy, thì nhất định phải vượt qua cửa ải của cha mẹ Cung Âu.

"Chưa."

Vừa nhắc tới Cung gia, sắc mặt Cung Âu liền lạnh xuống, một tay ôm cô eo, một tay cầm  kẹo đường, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô, "Anh sẽ gặp bọn họ trước khi bọn họ rời đi."

S thị là thiên hạ của hắn.

Cha mẹ rời khỏi nơi này, hắn sẽ là người biết tin đầu tiên.

Trước khi bọn họ rời đi, có mấy lời phải nói rõ ràng.

"Em muốn đi cùng anh."

Thời Tiểu Niệm nói.

"Em muốn đối mặt với cha mẹ anh?" Cung Âu nhìn về phía cô, Thời Tiểu Niệm gật đầu, Cung Âu trầm thấp hỏi, "Em có biết điều đó có nghĩa gì không?"

"Bất kể có nghĩa gì, em cũng phải đi, hơn nữa, em muốn gặp Cung lão gia."

Thời Tiểu Niệm nói, ánh mắt kiên nghị.

"Tại sao?"

Cung Âu hỏi ngược lại, vị ngọt tan dần trong miệng, giống như mùi vị cô rời khỏi hắn vậy, hắn lập tức bỏ thêm kẹo đường vào miệng.

"Liên quan tới chuyện của Tịch Ngọc, em muốn nói chuyện với Cung lão gia, có lẽ có thể hóa giải."

Thời Tiểu Niệm lên tiếng nói, vết sẹo này nếu đã bị vạch ra, so với việc khoét sâu vết thương này, không phải là nghĩ biện pháp chữa trị mới tốt hơn sao ?

"Ông ấy sẽ không nghe." Cung Âu lạnh lùng nói, tròng mắt đen âm trầm, " Cả đời cha coi trọng nhất là danh vọng, coi trọng nhất là mặt mũi, chuyện của anh trai ông ấy căn bản không cách nào tiếp thu, bây giờ không chỉ anh trai, ngay cả anh cũng bởi vì em mà thoái hôn, ông ấy rất muốn lấy mạng em, em cảm thấy có thể hóa giải?"

Đúng vậy, trong mắt Cung lão gia, chị em Tịch gia bọn cô quậy đến anh em Cung gia bọn họ một chết một phản bội, muốn cô chết còn không kịp, làm sao chịu giải hòa.

"Nhưng tóm lại cũng phải thử xem a."

Thời Tiểu Niệm không muốn từ bỏ như vậy.

Không chỉ bởi vì tỷ lệ thành công nhỏ, Holy vẫn còn ở Cung gia.

"Ở trước mặt cha, em không có cơ hội mở miệng." Cung Âu lạnh lùng nói.

Thời Tiểu Niệm đứng lên, ánh mắt ảm đạm, "Vậy nếu Holy không thể trở về bên cạng chúng ta, có thể kiện hay không?"

"..."

Cung Âu cắn kẹo đường nhìn cô.

Không thể nào.

Nếu Trung quốc và Anh quốc mở một phiên toà kiện tụng vì đoạt con, chưa từng có điều lệ.

Lại nói Cung lão gia coi trọng mặt mũi, nhất định là trước khi mở phiên toà sẽ tìm mọi cách giết chết cô, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía tiểu Quỳ, ngồi xổm xuống bên cạnh xe trẻ sơ sinh, "Cung Âu, em thật sự rất nhớ con."

Nhớ Holy chưa từng gặp qua.

Không biết lúc nó cười sẽ như thế nào;

Không biết lúc nó khóc sẽ như thế nào;

Không biết nó có đạp loạn chăn không, không biết nó có bị trúng gió, cảm mạo không.