Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 409: Nơi này là Bắc Bộ loan ở S thị




Editor: Yuhina

"Cháu không biết."

Mộ Thiên Sơ thừa nhận mình đã thực sự hoảng loạn rồi, dù thế nào cũng không nghĩ đến Thời Tiểu Niệm sẽ bị mang đi vào lúc này.

Theo cách nói của Tiểu Niệm, Cung gia chắc chắn sẽ giết cô, vậy còn có thể tồn tại chút hi vọng nào đây.

Tịch Kế Thao đứng lên, buông tay của Từ Băng Tâm ra, bỗng dưng cầm đĩa hoa quả ở trên tủ đầu giường ném mạnh xuống trên đất, "Cung gia thật là khinh người quá đáng"

Làm nhục con gái của ông, đoạt cháu trai của ông, ông kiêng kỵ một chút thì ngược lại bị người ta đạp lên tận đầu

Quả thực quá là buồn cười

Đĩa hoa quả bị ném trên mặt đất.

Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, nhìn hoa quả văng đầy trên đất, hỏi bác sỹ lông mày sẹo đang đứng bên cạnh, "Mấy giờ rồi, lễ đính hôn của Cung gia sắp bắt đầu rồi, chạy tới Bắc Bộ loan thì phải mất bao lâu"

"Đại lễ đính hôn còn có mấy tiếng nữa là bắt đầu."

Bác sỹ lông mày sẹo hồi đáp.

"Đi, trước tiên chúng ta đến cục cảnh sát báo án đã, sau đó đến Bắc Bộ loan tham gia đại lễ đính hôn " Mộ Thiên Sơ nói một cách lạnh lùng, quyết đoán đưa ra ý kiến.

Tịch Kế Thao đứng ở nơi đó, nghe vậy xoay người nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, bình tĩnh hỏi, "Cháu muốn làm gì"

"Tất nhiên là tìm người của Cung gia, nếu như bọn họ thông minh, thả Tiểu Niệm ra, thì chuyện gì cũng dễ nói; nhưng nếu như Tiểu Niệm xảy ra bất cứ chuyện gì, thì bọn họ cũng đừng mong cái lễ đính hôn này được diễn ra thuận buồm xuôi gió" Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nói ra, "Cháu nghĩ, Cung gia làm chuyện gì cũng phải giữ lại mặt mũi."

"Lễ đính hôn của Cung gia chắc chắn sẽ được đề phòng nghiêm ngặt, sao cháu có thể đi vào"

Tịch Kế Thao hỏi.

Không vào được, cũng phải náo loạn lên.

"Cái này cũng phải cảm tạ vị hôn thê của Cung Âu, cô ta tự mình đưa hai tấm thiệp mời cho chúng cháu, tối hôm qua bá mẫu xảy ra tai nạn, cháu nghĩ chưa đi được ngay, nên đã cầm thiệp mời về." Mộ Thiên Sơ nói rằng.

"Tốt lắm, vậy chiếu theo những gì cháu nói, ở Sthị, Tịch gia chúng ta không có bắt cứ chỗ dựa nào, chỉ có thể như vậy mà thôi."

Tịch Kế Thao trầm giọng nói, "Để ta đi với cháu, chúng ta phải nhanh chóng cứu được Tiểu Niệm đã, cứu không được, Cung gia cũng đừng mong lưu lại được danh vọng tốt gì ở trên đời"

"Vâng."

Mộ Thiên Sơ gật gật đầu, quay người đi an bài.

Đi được hai bước, dưới chân hắn lảo đảo một cái, tay chống lên trên tường, sắc mặt trắng bệch.

"Mộ Thiếu, cậu không sao chứ."

Bác sỹ lông mày sẹo vội vã đỡ lấy Mộ Thiên Sơ, lo âu nhìn về phía hắn.

"Không có chuyện gì."

Mộ Thiên Sơ lắc lắc đầu, cúi đầu hai miếng băng gạc trên tay, đó là hai miếng băng giạc àm Thời Tiểu Niệm tự mình dán lên giúp hắm.

Tiểu Niệm, em nhất định không được gặp phải chuyện gì.

Bọn họ vất vả lắm mới đi được tới ngày hôm nay, cô không thể xảy ra chuyện gì.

Một bên khác.

Đế quốc pháo đài nguy nga tráng lệ, Cung Âu đứng trước cửa sổ sát đất, mặt không thay cảm xúc mở hai tay ra, tùy ý để nữ hầu gái mặc lễ phục màu đen cho hắn, buộc nơ lên.

Mái tóc đen của Cung Âu đã được tạo kiểu xong, làm nổi bật lên gương mặt đặc biệt anh tuấn của hắn, ngũ quan thâm thúy, đôi mắt sâu với con ngươi cực kỳ đen kịt, lúc này ánh mắt của hắn như không có tiêu cự nhìn chằm chằm về phía trước, sống mũi cao, môi mỏng khẽ mím lại tạo ra cảm giác lạnh lùng.

Phía ngoài, ánh mặt trời sáng tỏ.

Cung Âu đứng ở nơi đó, tùy ý để nữ hầu gái chỉnh lại trang phục, không nói một câu nào.

La kỳ mặc một bộ lễ phục thanh nhã màu thiên thanh từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống, nhìn bóng người cao to của Cung Âu đắm mình dưới ánh mặt trời, dát lên tầng tầng ánh sáng, như tạo cho người khác cảm thấy là hư ảo.

Trong lòng La Kỳ có mấy phần cảm khái, lấy mũ đội đầu xuống giao cho nữ hầu gái, mái tóc dài của bà được tạo mẫu theo kiểu tócc phục cổ của thế kỷ trước, làm cho bà càng có vẻ quý khí mê người.

Bà đi về phía Cung Âu.

Nữ hầu gái đang mở một cái hộp ra, bên trong hộp là một chức đồng hồ đeo tay mới được thiết kế, là chiếc đồng hồ độc nhất vô nhị trên thế giới.

"Để ta."

La Kỳ đi tới, lấy đồng hồ từ trong hộp ra, mặt ngoài của chiếc đồng hồ được thiết kế mới mẻ độc đáo, ở giữa dùng những viên kim cương nho nhỏ ghép thành hai chữ mẫu: ON.

Âu và Na.

Đúng là một cái tổ hợp thú vị .

La Kỳ đi tới bên cạnh Cung Âu, đeo đồng hồ vào tay giúp hắn, sau khi đóng chốt, bà nâng tay của Cung Âu lên, tỉ mỉ mà thưởng thức, trong đôi mắt bỗng nhiên phủ kín một tầng nước mắt, "Tay của con trai ta đã lớn như vậy rồi, làm ta nhớ tới mới ngày nào tay của con chỉ bé bằng nửa tay của ta."

Bất luận là người phụ nữ đứng trên đỉnh cao thế nào, thì cũng đều dịu dàng với con của mình.

"…"

Cung Âu đứng ở nơi đó, tùy ý để bà nắm tay của mình, thấp mâu lãnh đạm nhìn bà, trầm mặc không nói gì.

La Kỳ chậm rãi thả tay của Cung Âu xuống, ngước mắt nhìn kỹ lấy gương mặt của hắn, Cung Âu có một đôi mắt cực kỳ đen, cứ nhìn chằm chằm vào bà như vậy, khiến cho người ta không thể nào đoán ra hắn đang suy nghĩ gì.

Trên mặt của hắn không có nửa phần ý cười.

La Kỳ nhìn khuôn mặt của Cung Âu, đôi môi nhàn nhạt màu son nở một nụ cười, "Ngày hôm nay là ngày con đính hôn, rồi sau này trong cuộc sống của con sẽ có một người phụ nữ khác cùng con đi hết cuộc đời, mẹ sẽ đem tất cả lời chúc phúc giành cho con, nguyện cho con khỏe mạnh, nguyện cho con vui sướng."

Nghe vậy, đôi mắt của Cung Âu  giật giật, sắc mặt lãnh đạm khẽ chuyển biến, nhìn La Kỳ chăm chú hỏi từng chữ từng chữ một, "Mẹ chỉ nguyện con như vậy là đủ sao"

"Đúng, như vậy là đủ rồi."

La Kỳ khẽ mỉm cười.

"Vậy nguyện vọng của mẹ nhất định sẽ được thực hiện." Cung Âu trầm thấp mà kiên định nói.

La Kỳ cười rộ lên, hướng về phía Cung Âu mở hai tay ra, Cung Âu nhìn bà, chần chờ một giây, sau đó duỗi hai tay ra ôm La Kỳ vào trong lồng ngực, đôi mắt cực kỳ thâm thúy, "Mẫu thân, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta cũng cầu phúc cho mẹ được như vậy."

"Con đã thực sự trở thành một người đàn ông chân chính rồi, nói chuyện cũng trở nên êm tai như vậy." La Kỳ tựa ở trong lồng ngực của hắn vui mừng nói.

Từ trước đến nay, cho tới bây giờ Cung Âu chưa từng nói những lời như vậy với bà.

Không phát hỏa không táo bạo với abf thì cũng coi như là có tình cảm rồi.

Phong Đức từ bên ngoài đi tới, khóe mắt có vài vết thương nhẹ, ông đứng ở nơi đó, cúi người xuống, hướng Cung Âu nói, "Thiếu gia, đã đến giờ rồi, nên đi đón cô dâu rồi."

"Đưa cha mẹ tới Bắc Bộ loan trước đi."

Cung Âu buông La Kỳ ra, lãnh đạm mở miệng dặn dò.

"Vâng, thiếu gia." Phong Đức gật đầu, chuyển mâu nhìn về phía La Kỳ, cung cung kính kính hỏi, "Phu nhân, lão gia đâu rồi à"

Nghe vậy, La Kỳ nhìn lên trên tầng, "Hình như ông ấy còn có chút việc, chúng ta hãy tới trước để tiếp đón người của gia tộc Lancaster đi, lão gia sẽ tới sau."

"Vâng, phu nhân."

Phong Đức gật đầu.

Cung Âu đứng ở nơi đó, lãnh đạm nghe, một lát sau, hắn liếc mắt về phía tầng trên một cái, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười tà tiến vào trong xương.

Trên lầu, mấy tâm phúc của Cung lão gia từ trong phòng đi ra, hai mặt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương mà nhìn ra ý tứ

Cung lão gia bảo hôm nay phải ra khỏi là có ý gì

Làm thế nào cũng không hiểu được.

Ánh mặt trời lọt vào một gian phòng sạch sẽ, nhẹ nhàng chiếu lên mỗi một đồ dùng mới tinh, chiếu qua chiếc giường lớn màu trắng.

Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường hoảng hoảng hốt hốt tỉnh lại, cô mở mắt ra, đôi mắt khẽ nhúc nhích, đập vào trong tầm mắt của cô chính là một gian phòng xa lạ, ký ức lập tức ùa vào trong trí nhớ của cô.

Bênh viện yên tĩnh.

Đột nhiên Phong Đức đến.

Nói cái gì mà Cung Âu có khuynh hướng tự sát.

Tại sao lại như vậy, tại sao Phong Đức lại phải lừa cô, tại sao phải bắt cô tới nơi này, ông ấy làm việc thay cho Cung Âu sao, không có lý do, hiện tại sao Cung Âu có thể nhàn hạ mà nhốt cô lại.

Vậy thì chỉ còn dư lại một khả năng, Phong Đức là người của Cung gia Cung lão gia.

Ông ấy thay Cung lão gia làm việc.

Nghĩ tới cái khả năng này, Thời Tiểu Niệm có chút khủng hoảng, càng nhiều hơn là bi thương.

Phong quản gia, là một trưởng bối mà cô cảm thấy đáng được tôn kính kính yêu, kết quả ông lại trói cô đi, a, chẳng lẽ Quản gia cũng chỉ có thể nghe lệnh làm việc sao

Thời Tiểu Niệm thử cử động, hai tay của cô bị trói chặt ở phía sau, trên người đắp chăn, hai chân cũng không nhúc nhích được, hai chân cũng bị trói chặt, cô dùng hết toàn lực từ trên giường ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài.

Sàng nhà và cửa sổ đều được làm bằng gỗ, phía trước là mấy chiếc cửa kính được khóa chặt, kính được lau rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, từ cửa sổ thủy tinh nhìn ra bên ngoài, trên đất tất cả đều là cát mịn màu trắng, một cây đại thụ đứng sừng sững ở giữa.

Từ góc độ của cô không nhìn thấy cây cao bao nhiêu, chỉ biết bóng cây rất lớn, lớn đến mức cô không thể ước chừng được.

Trong phòng rất yên tĩnh, tựa như có tiếng sóng biển dập dềnh truyền tới.

Lẽ nào bây giờ cô đang ở cạnh biển

Tại sao lại mang cô đến nơi này, nếu muốn giải quyết cô thì chỉ cần trực tiếp cho một đao là được rồi.

Cung Âu đính hôn, Cung lão gia nhất định phải tự mình đến, chẳng lẽ Cung lão gia muốn gặp mặt cô một lần, nhìn cái gương mặt đã gieo vạ cho hai đứa con trai của ông, sau đó sẽ giết cô

Vô luận như thế nào, trước tiên cô phải chạy khỏi nơi này đã rồi mới tính tiếp.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường, chuyển mắt nhìn đồ nội thất ở trong phòng, không tìm được cái gì có thể dùng được, cô dùng sức mà giẫy giụa hai tay, tay lại càng bị trói chặt hơn, làm sước làn da của cô.

Thời Tiểu Niệm nhíu chặt lông mày, từ trên giường hạ xuống, hai chân khép lại, nhảy từng bước từng bước một về, nhảy đến trước cửa kính, cô dán vào cửa kính nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài rất yên tĩnh, ngoại trừ xa xa truyền tới âm thanh của tiếng sóng biển thì cái gì cũng không có.

Cũng không có bóng dáng của au.

Không có canh chừng cô sao

Thời Tiểu Niệm quay lưng lại, dùng tay kéo tay nắm cửa, cửa đã bị khóa lại, không thể mở ra, cô không ngạc nhiên chút nào.

Cô thử nghiêng người phá cửa, đụng vào gây ra tiếng vang rất nặng nề, cửa kính này được thiết kế đặc biệt dày, vì thế dù cô va vào mạnh như vậy cũng không vỡ.

Thời Tiểu Niệm xoay người, lại nhảy vào trong phòng, đem từng cái từng cái ngăn kéo một mở ra.

Tất cả ngăn kéo đều rỗng tuếch, không có bất cứ thứ gì.

Cô nhảy đến nỗi đầu chảy đầy mồ hôi, nhảy đến trước tủ TV, phát hiện phía dưới đặt một quyển sách dày màu đỏ viền vàng, được thiết kế phi thường tinh xảo mỹ lệ.

"…"

Thời Tiểu Niệm lấy quyển sách dày cộp ra, ném lên trên giường.

Cô xoay người, trên mặt bốc lên một lớp mồ hôi mỏng, cô hạ tầm mắt nhìn về phía quyển sách, chỉ thasyw ngay chính giữa được in một logo thiết kế vô cùng phức tạp, dùng những viên kim cương nhỏ ghép thành hai chữ cái lớn: ON.

Ở bên cạnh Cung Âu một quãng thời gian, Thời Tiểu Niệm cũng có thể nhìn ra một chút, này kim cương trên mặt quyển sách này là thật.

Phía dưới chữ ON lớn là bốn chữ được viết theo phong cách cổ xưa của Trung Quốc: đại lễ đính hôn.

Phía dưới cùng còn có một hàng chữ nhỏ: cảm ơn lời chúc phúc của bạn.

Đại lễ đính hôn, tâm của Thời Tiểu Niệm khẽ ảm đạm, bỗng nhiên ý thức được cái gì, cô quay lưng lại cố hết sức dùng tay lật qua một trang, hạ tầm mắt nhìn lại.

Quả nhiên, đây là sách hướng dẫn của Cung Âu giành cho khách mời trong khoảng thời gian diễn ra đại lễ đính hôn, giống như là một cuốn cẩm nang du lịch vậy, giới thiệu cảnh sắc của Bắc Bộ loan, bao gồm những đặc sản gì, bên trong đều được giảng giả chi tiết.