Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 308: Tôi cũng sẽ không bao giờ tin tưởng anh nữa




Editor: Yuhina

Cơm ăn được một nửa, Hạ Vũ đánh đuổi Lý Ca còn đang ăn dở, "Chống ơi, anh nhanh dọn dẹp lại phòng khách đi, để Tiểu Niệm ở đó, cửa sổ mở ra một lúc, để cho phòng thông thoáng."

"Tốt."

Lý Ca ngoan ngoãn đứng lên, không hề có một chút oán hận nào, đi về phía phòng khách.

Thời Tiểu Niệm liền vội vàng nói, "Không cần làm phiền Lý Ca đâu, trong thẻ của tôi còn có chút tiền, tôi có thể thuê phòng ở."

"Dù thế nào đi nữa, ngày hôm nay cô nhất định phải ngủ ở nàh tôi, tôi không yên tâm để cô ở một mình" Hạ Vũ nghĩa khí địa nói, bỗng nhiên phản ứng lại, "Chờ chút, thuê phòng, cô và Cung tiên sinh chia tay mà phải đi thuê phòng, hắn không cho cô tiền"

"…"

Thời Tiểu Niệm yên tĩnh ngồi ở chỗ đó, không nói gì.

"Đùa gì thế, hắn hào phóng với nhà chúng tôi như vậy, mà lại không cho cô tiền sao, vậy sau này cô sinh bảo bảo thì phải làm sao bây giờ, còn vẫn ở trong phòng thuê  " Hạ Vũ hỏi.

Mới chia tay, căn bản Thời Tiểu Niệm không nghĩ nhiều như thế.

Bị Hạ Vũ nói đến, cô mới phát hiện cuộc sống sau này không cho cô có thời gian để thương cảm, vì bảo bảo, cô nhất định phải càng sớm càng tốt ổn định lại cuộc sống.

Bằng không sau khi bảo bảo sinh ra sẽ phải theo cô chịu tội.

"Tôi nghĩ tôi cần phải kiếm nhiều tiền lên mới được."

Thời Tiểu Niệm ý thức được thực tế của cuộc sống, âm thanh khàn khàn nói rằng.

Hạ Vũ liếc nhìn Mr Cung đứng bên cạnh một cái, sau đó nhỏ giọng nói, "Ôi chao, ai ôi, Thời Tiểu Niệm, không phải người máy này đặc biệt đáng giá sao, không phải có người đánh giá giá của người máy này tương đương mấy căn nhà trong trung tâm thành phố đó sao"

"…"

Thời Tiểu Niệm theo tầm mắt của Hạ Vũ  nhìn về phía Mr Cung đang đứng bên cạnh, nó lặng lẽ đứng ở nơi đó, thân thể màu bạc phản quang ở dưới ngọn đèn.

Cô lắc lắc đầu, "Mr Cung là người nhà của tôi, tôi sẽ không bán nó đi. Tôi sẽ nỗ lực kiếm tiền, bắt đầu từ ngày mai tôi cứ tiếp tục sáng tác truyện tranh."

Tiếp tục sáng tác truyện tranh, cô mới có thể có tiền để tiếp tục sống.

"Nhanh như vậy đã bắt đầu công tác rồi" Hạ Vũ khiếp sợ.

"Rất nhiều phụ nữ có thai bảy, tám tháng vẫn còn đang đi làm đấy, hiện tại tôi hoàn toàn có thể đi làm." Thời Tiểu Niệm nói, đôi mắt hồng hồng, nhưng ánh mắt rất kiên định.

Hạ Vũ đánh giá dáng vẻ của cô, sau đó mới bớt lo lắng.

Nhìn dáng vẻ của Thời Tiểu Niệm không giống như là nghĩ không thông muốn tìm cái chết, quả nhiên, sau khi  mang thai mỗi người mẹ đều có một loại nghị lực cường đại.

Không từ chối được Hạ Vũ và Lý Ca, đêm nay Thời Tiểu Niệm qua đêm trong phòng khách cảu nàh bọn họ.

Phòng khách được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Thời Tiểu Niệm lẳng lặng ngồi ở trên giường, nhìn gian phòng xa lạ này, trên gương mặt không có bao nhiêu cảm xúc, đôi mắt chán nản nhìn về phía trước.

Mr Cung đứng ở đằng xa bảo vệ cô.

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía tủ đầu giường, đeo vòng tay vào.

Vòng tay vừa được đeo lên cổ tay của cô, Mr Cung liền cảm ứng được tâm tình của cô đang rất kém.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, thấp mâu nhìn tay mình, trên ngón áp út của cô trống rỗng, không biết có phải là do đeo chưa được bao lâu hay không, mà ngón tay đeo nhẫn của cô  ngay cả một dấu vết cũng không có.

Không có một vệt trắng nào.

Giống như cô chưa từng đeo nhẫn vậy, giống như cô chưa từng yêu vậy.

Có thể do cô còn nhớ, nên cô vẫn còn nhớ tới câu nói khi Cung Âu trao cho cô chiếc nhẫn kia, "Thời Tiểu Niệm, tôi nhắc nhở em, nếu em dám lại tháo chiếc nhấn này, tôi liền bỏ em lại cầu Hoa tả thiên có nghe hay không"

Cô  nghe lời không tháo nhẫn ra.

Nhưng khi đó hắn cũng không nói, có một ngày, hắn sẽ chủ động bảo cô lấy nhẫn xuống.

Bỗng nhiên, một tiếng đàn piano vang lên.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn về phía Mr Cung, nó đứng ở phía xa kia phát bản nhạc nhớ mãi không quên, êm tai như vậy, dễ nghe như vậy

Giai điệu rất ngọt ngào.

Giống như giai điệu được ngâm trong mật vậy, hạnh phúc có thể khiến người ta bay lên.

"Chủ nhân, bản nhạc này có thể để cho ngài hài lòng một chút hay không" Mr Cung hỏi, thân thể của nó được cài đặt nếu chủ nhân không vui, phải chạy chương trình dỗ dành chủ nhân.

Cái chức năng này được khai phá, bởi vì khi đó cô không vui, Cung Âu huyên náo muốn nhân viên thiết kế ra chức năng này.

Nhưng  dỗ dành cô thời điểm này, tại sao lại một mực dùng bản nhạc nhớ mãi không quên.

Nhớ mãi không quên.

"Tại sao em gọi là Tiểu Niệm"

"Nhớ mãi không quên."

"Anh không quên em"

"Anh sẽ không quên em."

Ký ức như thủy triều vọt vào trong não của cô, thì ra từng câu từng chữ của Cung Âu  lưu lại trong đầu cô rõ ràng như vậy, in đậm như vậy.

Nhưng cuối cùng, cũng không có ai có thể không quên mất cô.

Đều đã quên cô, đều từ bỏ cô.

Thời Tiểu Niệm ngã xuống giường, mặt gối lên trên cánh tay của mình, bên tai nghe khúc dương cầm ngọt ngào này, bản nhạc có một số kỹ thuật cao, mùi vị trong đó cũng ngọt đến cực điểm.

Sau đó, Thời Tiểu Niệm tưởng mình đã cạn khô nước mắt thì lần thứ hai nước mắt lại lăn dài.

Căn bản không thể khống chế được.

"Tên lừa đảo." Thời Tiểu Niệm thấp giọng nỉ non, nước mắt không ngừng rơi xuống, "Cung Âu, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng anh nữa."

Thời Tiểu Niệm ngã ở trên giường yên lặng mà rơi lệ, không phát ra một âm thanh nào.

Mr Cung thấy cảm ứng được cảm xúc của chủ nhân lại tiếp tục hạ xuống, liền ngừng phát nhạc, khởi động chương trình dỗ dành, không ngừng biến đổi biện pháp để dỗ cô hài lòng, khiêu vũ, kể chuyện cười, hết biện pháp này đến biện pháp khác.

Thời Tiểu Niệm đều không nghe vào, yên lặng mà nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống khóe mắt.

Ngày hôm sau.

Thời Tiểu Niệm đã rời giường từ rất sớm, đi vào nhà bếp làm bữa sáng, đặt lên trên bàn ăn.

"Trời ơi, Tiểu Niệm, cô đang là phụ nữ có thai mà lại thức dậy sớm làm bữa sáng à" Hạ Vũ và Lý Ca đi ra, vừa thấy trên bàn bày đồ ăn phong phú  cả hai đều khiếp sợ trợn to mắt.

Thời Tiểu Niệm cởi tạp dề trên người xuống, nhợt nhạt nở nụ cười, "Hai người thu nhận giúp đỡ tôi qua đêm, tôi làm mấy món điểm tâm sáng thì có làm sao, dù sao cũng là dùng nguyên liệu nấu ăn cảu nhà hai người mà."

"Cô khách khí với tôi làm cái gì a, nếu như cô nói như vậy, không phải là bởi vì quan hệ, sao hiện tại tôi có thể leo lên cái ghế tổng giám đốc của tạp chí truyện tranh." Hạ Vũ nhanh mồm nhanh miệng nói rằng.

"…"

Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm.

Lý Ca đẩy Hạ Vũ một cái, Hạ Vũ mới ý thức được mình nói sai, vội hỏi, "Tiểu Niệm, tôi nói chuyện thẳng thắn, cô đừng để trong lòng nhé, nếu như cô không thích, tôi sẽ đến N.E xin từ chức"

Hạ Vũ không có ý muốn đùa giỡn.

Lý Ca cũng không có ý muốn phản đối.

Thời Tiểu Niệm thực tâm cảm thấy có thể quen biết hai vợ chồng bọn họ là phúc khí của cô.

Cô đứng trước bàn ăn cố gắng nặn ra một nụ cười, nhìn Hạ Vũ nói, "Nào có nghiêm trọng như vậy, từ chức làm cái gì, truyện tranh của tôi sau này còn phải dựa vào cô đấy, đi nhà khác họ ép tiền nhuận bút của tôi thì làm sao bây giờ"

Cuộc sống luôn luôn không theo ý người, muốn tiếp tục sống thì không thể quá thanh cao.

"Cô thật sự nghĩ như vậy sao" Hạ Vũ hỏi.

"Cô đừng nghĩ tôi yếu ớt như vậy, tôi ok." Thời Tiểu Niệm vẫn duy trì nụ cười nói rằng.

"Nhưng mà"

Nhưng mà không tới một năm, Thời Tiểu Niệm đã gặp phải biết bao nhiêu là chuyện, đoạn tuyệt quan hệ, bị em gái hắt nước bẩn, thật vất vả cho rằng Cung Âu là người đàn ông tốt, kết quả là tên xấu xa, thời điểm cô đang mang thai thì lại chia tay.

Cô đã thay đổi, nhất định không thể như lúc trước, không vượt qua thì kiếm một con sống lớn nhảy xuống.

Hạ Vũ nhìn nụ cười trên mặt Thời Tiểu Niệm, không nói gì.

Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt cười cợt, "Được rồi, ăn điểm tâm đi, ăn xong bữa sáng tôi đi tìm nhà."

"Cô phải ở lại nhà của chúng tôi chứ, cô là phụ nữ có thai lại ở một mình, tôi không yên lòng được."

Hạ Vũ nói rằng.

"Không được, tôi cũng không thể quấy rối thế giới của hai người các ngươi mãi được." Thời Tiểu Niệm nói rằng, ngữ khí kiên định lạ thường, cố chấp đến lợi hại.

Cô không muốn mình tạo phiền phức cho người khác.

Hạ Vũ còn muốn giữ lại, bị Lý Ca kéo xuống, Lý Ca hàm hậu nói, "Nếu cô ấy không muốn thì thôi đi, cũng không thể ép được, như vậy đi, để tôi xem trong tiểu khu này có còn nhà cho thuê hay không, gần nhau một chút, cũng có thể giúp đỡ nhau."

Thời Tiểu Niệm nghe vậy gật gật đầu, "Cảm ơn anh, Lý Ca."

Đề nghị này rất tốt.

"Không cần khách khí với tôi." Lý Ca cười cười, lôi kéo Hạ Vũ ngồi xuống ăn điểm tâm.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó lặng lẽ ăn bữa sáng, ăn từng miếng từng miếng một, như một người không liên quan.

Lý Ca và Hạ Vũ không hẹn mà cùng nhìn cô, hai người vẫn còn nhớ trong buổi họp báo giới thiệu người máy, Cung Âu lớn tiếng công khai tình yêu với toàn bộ thế giới, đem Thời Tiểu Niệm kéo lên sân khấu.

Vào lúc ấy, Thời Tiểu Niệm cũng được coi như là nắm giữ tất cả.

Phong quang vô hạn.

Bao nhiêu người ước gì mình biến thành cô ấy.

Không nghĩ tới, cảnh còn người mất, chỉ trong chớp mắt, Thời Tiểu Niệm lại bị đánh về nguyên hình, trong bụng lại có thêm một đứa trẻ.

"Đúng rồi, Tiểu Niệm, tôi nghĩ lại, trong nhà Cung tiên sinh là quý tộc Anh quốc, coi như muốn chia tay với cô, cũng sẽ không đồng ý để một mình cô mang theo hài tử rời đi đi" Hạ Vũ hỏi.

Nghe nói như thế, động tác nhai cơm của Thời Tiểu Niệm hơi ngừng lại, một lát sau, cô mới từ từ nói, "Đứa nhỏ này không phải là của hắn."

Cô vốn muốn nói, Cung Âu cho rằng đứa nhỏ không phải là của hắn.

Nhưng nếu nói những lời này, khẳng định Hạ Vũ sẽ bạo tính khí ý thức công lý tăng cao, sẽ truy cứu tới cuối, cuối cùng còn muốn vọt tới trước mặt Cung Âu mắng cho đến khi thỏa mãn.

Ngược lại hiệp ước chia tay cô đã kí rồi, cô cũng không muốn có điều dây dưa với Cung Âu, cô phải nhanh chóng ổn định lại cuộc sống.

Oan ức cái gì, cũng đã quen rồi.

Nói như vậy, chí ít cô còn có khả năng giữ lại bảo bảo.

"…" nghe vậy, Hạ Vũ và Lý Ca đều sợ ngây người, hai người đồng thời há to mồm, nhìn nhau một cái, "Tiểu Niệm"

Đây mới là lý do chia tay sao.

"Cụ thể thì đừng hỏi nữa được không"

Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng đánh gãy lời của cô, gần như thỉnh cầu mà nhìn bọn họ.

"Nha."

Hạ Vũ ngơ ngác mà gật đầu, cúi đầu ăn cơm, không hỏi lại nữa, nhưng trong lòng đầy nghi vấn.

Không phải của Cung Âu, làm sao có khả năng, Thời Tiểu Niệm cũng không phải là loại phụ nữ chơi bời à.