Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 288: Cô thực sự phải xuất viện




Editor: Yuhina

"Cảm ơn." Mona tiến về phía trước, mỉm cười nói, "Đôi hoa tai này quả nhiên rất đẹp."

Lúc này Cung Âu mới chú ý tới Mona cũng đi theo vào, nhíu mày lại, cả khuôn mặt trầm xuống, không vui trừng mắt về phía nữ nhân viên bán hàng kia, "Mắt cô mù hay sao mà kêu cái này đẹp"

"…"

Nữ nhân viên bán hàng nhất thời đứng như trời ở nơi đó, bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Người bên trong cuả hàng trang sức đều đứng từ xa nhìn về phía bên này, lúc này sự hăng hái khi vừa bước vào cửa của Mona cũng bị quét sạch sành sanh, cô ta miễn cưỡng nở một nụ cười hỏi Cung Âu, "Cung tiên sinh, có thể mua tặng tôi một đôi hoa tai chứ, xem như là thưởng cho nhân viên"

"Không thể" Cung Âu trực tiếp từ chối, khinh thường nhìn cô ta một chút, "Đựa vào cái gì mà cô bảo tôi mua hoa tai cho cô"

"…"

Mona đứng ở nơi đó, vẻ mặt lúng túng không biết làm thế nào.

Trong nhận thức của cô ta, đàn ông đều là người lịch sự, cho dù không thích cũng đều sẽ ôn nhu mà từ chối, sẽ không để cho phụ nữ mất mặt.

Cô không nghĩ tới cô vừa mở miệng đòi hỏi, Cung Âu đã từ chối ngay lập tức, còn hỏi dựa vào cái gì.

Hắn thực sự là

Đến cùng là từ nhỏ hắn được giáo dục cái gì

Ánh mắt của Cung Âu  dừng lại ở trên người Mona một chút lại dời đi chỗ khác, lại trừng mắt về phía nữ nhân viên bán hàng kia, mặt lạnh hỏi, "Cô biết bạn gái của tôi là ai không"

"Biết, biết." Nữ nhân viên bán hàng có chút sợ, "Là Thời tiểu thư."

"Bạn gái của tôi mới gọi là xinh đẹp, hiểu không" Cung Âu trừng mắt nhìn cô ta, "Để tôi cải tạo lại thẩm mỹ quan của cô một chút"

"Vâng, vâng."

Cữ nhân viên bán hàng gật đầu liên tục, có chút khóc không ra nước mắt, cô chỉ là một nữ nhân viên bán trang sức mà thôi có cần phải tu sửa lại mỹ quan không.

Nữ nhân viên bán hàng vẫn có chút linh hoạt, lập tức mở ra một chiếc hộp, "Thời tiểu thư là mỹ nhân phương Đông điển hình, tôi cảm thấy nhất định đôi hoa tai này sẽ thích hợp với Thời tiểu thư."

Nói đến Thời Tiểu Niệm, trong nháy mắt sự kiên trì của Cung Âu tốt hơn so với  bình thường rất nhiều, đứng ở nơi đó nghe nữ nhân viên bán hàng giới thiệu hết đôi hoa tai này đến đôi hoa tai khác.

"…"

Mona đứng ở cạnh đó, cứ như vậy nhìn Cung Âu thấy một đôi hoa tại liền nói một câu "Không xứng với Thời Tiểu Niệm nhà tôi", "Cái này càng không xứng ", "Biết Thời Tiểu Niệm đẹp như thế nào mà lại mang cái này cho tôi xem".

Giọng điệu kia cao ngạo, thật giống như Thời Tiểu Niệm là cái gì trân bảo quý nhất trên đời.

Ánh mắt Mona trở nên hơi đố kị, cuối cùng cô ta đã rõ, tại sao Thời Tiểu Niệm… cái loại phụ nữ đê tiện kia biết rõ mình chỉ là dân đen bẩn thỉu, không xứng với Cung Âu, mà còn cố sống cố chết không buông.

Cung Âu tốt với cô ta tới tận xương tủy.

Từ xưa tới nay trong giới quý tộc, cô ta chưa từng thấy, một người đàn ông có thể đối tốt với nửa kia của mình như vậy, tốt đến nỗi biểu hiện trực tiếp, đơn giản, không thèm dùng bất kỳ thứ gì che giấu.

Càng ngày cô ta càng đố kị với Thời Tiểu Niệm.

Thì ra khi người hoang tưởng yêu lại có thể mãnh liệt như vậy, nồng liệt như vậy.

Cung Âu đứng ở quầy trang sức nghe nữ nhân viên bán hàng giới thiệu, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi vào trên người hắn, làm cho bóng người của hắn càng thêm gợi cảm mê người.

Mona đứng ở nơi đó, nghe thấy mấy nữ nhân viên bán hàng to nhỏ với nhau

"Thì ra người phụ nữ kia là nhân viên a."

"Lại tự mình chọn hoa tai cho bạn gái, trên thế giới loại đàn ông này sớm đã tuyệt chủng rồi."

"Tình yêu vượt qua khoảng cách tầng lớp, thật là ngưỡng mộ."

"Nhất định là kiếp trước Thời Tiểu Niệm đã cứu vớt cả dải ngân hà nên kiếp này mới gặp được người đàn ông tốt như vậy"

Mona đứng nghe, sắc mặt càng ngày càng khó coi, càng ngày càng đáng sợ.

Bệnh viện tổng hợp.

Một mình Thời Tiểu Niệm ở trong phòng bệnh, đi từ bên trái sang bên phải, từ bên phải sang bên trái, từng bước từng bước, chiều dài của phòng bệnh này tổng cộng có bao nhiêu bước chân, cô không thể không rõ.

Cô cúi đầu, trong đôi mắt cố giấu đi sự buồn bã.

Cô đi từ trái sang phải, từ phải sang trái.

Trên TV đang phát sóng chương trình liên quan đến tình yêu, trên TV  nữ khách mời đang khóc sướt mướt nói, "Anh MC ơi, tôi đã kể với anh chưa, con tiểu tam kia còn dám đến khiêu khích tôi, quả thực là quá tiện, nói cái gì mà chồng tôi đã không tình cảm gì với tôi nữa, ta tôi cãi nhau với chồng mình, lão ta còn dám bênh vực cô ta, nói tôi hẹp hòi ô ô ô."

Thời Tiểu Niệm cúi đầu, cô xoay người, đón lấy ánh mặt trời chiếu vào, mái tóc dài màu đen tung bay trong không khí, dưới ánh mặt trời, đuôi tóc như biến thành sắc vàng óng ánh.

Cô tiếp tục đếm từng bước chân trong phòng bệnh, chỉ có đi không ngừng như vậy, lòng của cô mới có thể yên lặng được một chút.

Cô đã mất cả đêm để suy nghĩ, mà cũng không biết nên xử lý vấn đề khủng hoảng tình cảm mà cô gặp phải.

Mona  xuất hiện, bày ra tư thái không bỏ qua;

Bệnh tình của Cung Âu, tất cả đều ngoài tầm kiểm soát của cô.

"Chỉ cần chồng cô không làm ra những chuyện quá khích, cô cũng không cần làm phiền hắn, nếu hắn thật sự muốn cấu kết làm bậy với Tiểu Tam, vậy thì trực tiếp bỏ loại đàn ông này đi, trên đời nơi nào không có cỏ thơm..." Người MC của chương trình này là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, đặc biệt kích động nói chuyện.

Thời Tiểu Niệm đứng trong phòng bệnh ngước mắt nhìn tới, người MC kia đang đưa ra lời khuyên cho khách mời, "Tại sao cô lại bị kích động, tại sao người phụ nữ kia đột nhiên xuất hiện phá hoại hạnh phúc gia đình của cô, nếu cô ta theo đuổi chồng cô cô có thể giữ được anh ta à, cô ồn ào với cô ta thì được lợi ích gì, người phụ nữ phải biết phòng thủ."

"…"

Thời Tiểu Niệm dừng bước, có chút ngơ ngác nhìn về phía màn hình TV, bỗng nhiên có loại cảm giác Thể Hồ Quán Đính (Thể hồ quán đính: dùng bơ tinh khiết cô đặc. Phật giáo giáo huấn trí tuệ, khiến người hoàn toàn giác ngộ. Ngụ ý nghe xong ý kiến cao minh khiến người được dẫn dắt rất lớn).

Đúng vậy, tại sao cô lại để Mona khiêu khích

Mona muốn theo đuổi Cung Âu, cô cũng có thể thủ.

cô bị Mona quấy nhiễu đến nỗi trong lòng không yên ổn, đây không phải là không chiến mà bại sao.

Sau khi Cung Âu chữa khỏi chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng, không nhất định sẽ yêu cô, nhưng cũng không nhất định sẽ yêu Mona

Mona đang dùng bệnh hoang tưởng để dời đi tầm mắt của cô, làm cho cô sống trong thấp thỏm lo âu.

Thật không hổ là bác sỹ tâm lý.

Bản lĩnh đùa giỡn lòng người thật xuất quỷ nhập thần.

Trong nháy mắt Thời Tiểu Niệm như bừng tỉnh, lập tức đi ra ngoài phòng bệnh.

Đến phòng làm việc của bác sỹ, Thời Tiểu Niệm ngồi ở trước bàn làm việc nhìn bác sỹ, bác sỹ cầm báo cáo kết quả kiểm tra nhíu nhíu mày, " Tại sao Thời tiểu thư lại vội vã xuất viện vậy"

"Tôi cảm thấy bây giờ tình trạng sức khỏe của mình đã ổn định, không cần thiết tiếp tục nằm viện nữa."

Thời Tiểu Niệm mặc quần áo bệnh nhân ngồi trên ghế, lạnh nhạt nói.

Cô đã nghĩ thông, cô không thể vĩnh viễn sống trong thấp thỏm bất an.

Cung Âu muốn trị bệnh thì trị bệnh, nếu như cuối cùng trị hết bệnh, hắn không còn yêu cô nữa, cô cũng phải thể chấp nhận.

Nhưng trong khoảng thời gian này, cô không thể để cho Mona có thời gian và không gian đi câu dẫn Cung Âu, cô phải đề phòng điểm ấy.

"Nhưng nà" bác sỹ vẫn còn có chút chần chờ, "Thời tiểu thư, không bằng cô vẫn nên đợi qua ba tháng đầu mới xuất viện đi"

"Tôi bảo đảm tôi sẽ không làm cái gì quá khích, cũng sẽ không đi lại nhiều, sẽ bảo vệ tốt cho mình."

Thời Tiểu Niệm kiên định nói, cô không muốn lùi bước.

Cô phải xuất viện.

Nghe cô nói như vậy, bác sỹ cũng không thể nói gì hơn, "Vậy cũng tốt, Thời tiểu thư, xin cô nhất định phải bảo trọng, có vấn đề gì cũng phải đến bệnh viện kiểm tra ngay."

"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sỹ."

Thời Tiểu Niệm cười gật đầu, kéo cửa ra đi khỏi văn phòng.

Phong Đức đi theo phía sau cii, không nhịn được hỏi, "Thời tiểu thư, cô thật sự muốn xuất viện"

"Ừ." Thời Tiểu Niệm gật đầu, lộ ra nụ cười ung dung, "Trước tiên đừng thông báo cho Cung Âu biết, tôi muốn cho hắn một niềm vui bất ngờ."

"Vâng, Thời tiểu thư."

Phong Đức gật đầu, đi theo phía sau cô rời đi.

Cởi quần áo bệnh nhân, Thời Tiểu Niệm thay bằng một chiếc váy đơn giản và thoải mái, đi giày đế bằng, ngồi trên xe ô tô.

Xe ô tô chậm rãi dừng lại trước cửa đế quốc pháo đài.

Ánh trăng chiếu xuống đài phun nước, từng dòng nước như những người nghệ sỹ đang khiêu vũ dưới ánh trăng.

Phong Đức tự mình mở cửa x echo cô, Thời Tiểu Niệm từ trên xe bước xuống, trên người mặc chiếc váy được cắt may riêng, màu vàng nhạt, chiếc váy được cắt may hoàn hảo, làm nổi bật thân thể của cô.

Trên tay Thời Tiểu Niệm cầm theo một hộp bánh ga tô, lúc đi ngang qua tiệm bánh gato gần cửa bệnh viện, cô đã ngửi thấy một mùi thơm hấp dẫn.

Mùi thơm của chiếc bánh này rất đặc biệt.

Cô mua rất nhiều bánh về, quyết địnhsau khi học được cách làm sẽ làm cho Cung Âu ăn.

Sau này các bữa ăn của Cung Âu  đều phải do cô làm.

Tâm tình Thời Tiểu Niệm không tệ, đi vào nhà, nữ hầu gái đã lâu không gặp cô, đều dồn dập chào đón, "Thời tiểu thư, cô đã xuất viện rồi, thân thể có khỏe không"

"Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi có mua bánh ga tô cho mọi người ăn. Phong quản gia." Thời Tiểu Niệm mỉm cười, chuyển mâu nhìn về phía Phong Đức.

Phong Đức lập tức phất tay để bọn vệ sỹ mang vào.

Trên tay mỗi vệ sỹ là một hộp bánh ga tô, các nữ hầu gái vui vẻ lập tức cùng nhau tiến lên, sau khi phân phát hết bánh ga tô, một người trong đó vừa ăn vừa nói, "Sao thiếu gia lại không trở về cùng Thời tiểu thư vậy"

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, "Cung Âu trở về"

Hành trình bây giờ của hắn không phải ở công ty sao, cô còn cố ý gọi điện thoại hỏi, chuẩn bị về nhà làm một bữa tiệc lớn cho hắn, tạo cho hắn một niềm vui bất ngờ.

"Đúng vậy a, thiếu gia và Mona tiểu thư đã trở về từ đầu giờ chiều nay, hình như là đi tới bên hồ."

Nữ hầu gái hồi đáp.

"Bên hồ"

Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, bên hồ, mặt sau của đế quốc pháo đài có một chiếc hồ nhân tạo, mặt hồ rất rộng, hồ nước trong suốt, giữa hồ có một chiếc đình hiện đại.

Thời Tiểu Niệm còn chưa đi qua đó, chỉ đứng ở biệt thự mà ngắm từ xa một chút, bóng cuả cây cầu cùng căn đình kia phản chiếu xuống mặt hồ có dáng vẻ như là một gốc cây to lớn, cầu là rễ cây, vô số cây cột chống đình là chạc cây.

Giống như là một gốc cây đại thụ màu xám ngã vào làn nước trong suốt, phong cảnh này chỉ là phóng tầm mắt từ xa nhìn lại thôi cũng thấy đẹp đến ngạt thở.

Đế quốc pháo đài rất lớn, có rất nhiều nơi cô chưa từng đi qua.

"Để tôi đi xem."

Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm nói.

"Tốt, Thời tiểu thư."

Phong Đức phục vụ chu đáo, lấy xe ngắm cảnh mang Thời Tiểu Niệm qua, lần đầu tiên Thời Tiểu Niệm ngồi loại xe này ở đế quốc pháo đài, gió thổi làm làn váy của cô tung bay, gió lướt qua mặt khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Xe ngắm cảnh chạy trên con đường uốn cong được lát đá, hai bên ánh đèn cũng không phải sáng lắm, ánh sáng kia chiếu xuống thềm cỏ ở hai bên đường tạo cho người nhìn cảm giác khác biệt.

"Trên xe này còn có túi đựng gậy đánh golf." Thời Tiểu Niệm như phát hiện ra một thế giới mới, nhìn về phía túi đựng gậy đánh golf.

Phong Đức vững vàng mà lái xe, vừa nói, "Đúng vậy, trước đây thỉnh thoảng thiếu gia sẽ đi đánh golf, hiện tại thì không đi nữa."

"Tại sao không đánh"

Thời Tiểu Niệm nghi hoặc.