Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia

Chương 7




Từ chuyện ngày hôm đó xảy ra, Diệp An Thần liền hoàn toàn biến thành rùa đen rúc ở xác.

Rùa đen rúc ở xác: hình như là lo lắng, sợ sệt.

Trường học,

Tuy là hai mươi tuổi liền rời gia đinh, nhưng là có một câu nói rất đúng, kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa. Diệp An Thần đứng ở dưới cây miệng khẽ mấp máy, chẳng lẽ hôm nay cũng không nên ra khỏi nhà sao? Vì cái gì đi đâu cũng gặp nữ chính, đang muốn xoay người rời đi, lại cảm thấy cảnh trước mắt có điểm quen thuộc?

Ngửa đầu nhìn trời, trong khu rừng nhỏ, bốn phía đều là cây cối cao to, kia cây cao che một mảnh trời, chỉ có vài sợi nắng xuyên qua tán lá dày chiếu xuống đường. Mà nữ chính đang mặc một cái đầm ren trắng, ngồi trên một chiếc xe đạp trắng, hơi hơi ngửa đầu, nhìn ánh nắng đang xuyên qua từng tán lá cây.

A, hình ảnh như vậy, nếu Diệp An Thần không có xem qua tiểu thuyết trước đó liền muốn cảm thán một câu, nữ thần a!

Nhưng là...Ô ô...hình ảnh như vậy thực sự rất quen thuộc a, nhưng là... Nữ chính a... Có phải hay không cậu suy nghĩ hơi nhiều? Tiết tấu này giống như không đúng ở chỗ nào a.

Khi Diệp An Thần chuẩn bị quay đầu đi về, lại thấy nữ chính đang đạp xe, mà cách đó không xa Diệp An Thần cũng thấy có một chiếc xe đang ngược hướng đi tới, đây là...

Muốn phát triển tiết tấu của cốt truyện sao?

Nhưng là...nữ chính, cô không phải là ở lễ kỉ niệm thành lập trường gặp được tổng tài sao? Các ngươi không phải ở ngày thành lập trường mà trúng tiếng sét ái tình, rồi yêu nhau đến chết đi sống lại sao? Nhưng hiện tại chuyện là như thế nào? Hướng bốn phía nhìn, Diệp An Thần nhanh chóng chốn ở sau một cây cổ thụ, nhìn cốt truyện sẽ phát triển thành cái dạng gì.

Cậu cũng không nghĩ xem a, nhưng hiên tại là... Cậu chỉ cần ló mặt ra là sẽ bị hai người kia chú ý a... Cậu chỉ muốn làm một mĩ nam tử ẩn dật a, không muốn sống một cách oanh oanh liệt liệt a.

Khi siêu xe kia đi đến, miệng Diệp An Thần há dài đến một trượng, ô ô ô... Mụ mụ, nơi này thật nguy hiểm, cậu muốn về nhà. Ai có thể nói cho cậu, vì thần mã, xe tổng tài như thế nhìn qua thực quen mắt. Anh anh anh... Trời cao a, đừng đùa chứ.

Xe kia Diệp An Thần thực quen mắt a, kia không phải siêu xe mình cọ hỏng sao? Ngay cả biển số xe cũng giống nhau.

Khi cậu tự hỏi, thì trước mặt đã xuất hiện một màn kịch tính. Cậu vô lực phun tào hướng phát triển của cốt truyện, bởi vì hiện tại Diệp An Thần cảm thấy tam quan đã rơi rốt cuộc tìm không thấy, ai có thể nói cho cậu biết rốt cuộc vì cái gì nữ chính tự mình đụng xe, nói xem thiếu nữ thuần khiết đâu không mưu mô đâu, đơn thuần nhưng thông minh đâu?

Phun tào: Đm, cmn... Nói chung là thay cho từ chửi ạ.

Tam quan: cái nhìn về thế giới.

Hiện tại cốt truyện là như thế nào?

Còn có, ai có thể nói cho cậu, người đi ra từ trong xe rốt cuộc là ai? Vì cái gì cậu lại cảm thấy thực quen mắt? Dùng tay ra sức dụi dụi mắt, lại nhìn về phía người kia, lại không nỡ nhìn thẳng, ha hả... Trời cao là muốn trêu cậu đi! Muốn xỉu a! (=.= " ")

Ai có thể nói cho cậu, vì cái gì tổng tài đi từ trong xe ra là sư huynh? Sư huynh a a a...

Cho nên anh anh anh... Suy nghĩ minh bạch tất cả, Diệp An Thần sức cùng lực kiệt giả nấm ngồi một chỗ vẽ xoắn ốc. Thế giới này đối với cậu quả nhiên là tràn đầy, tràn đầy ác ý a, cậu liền nói, cậu liền nói cao phú soái có người nào không có liên hệ gì với nữ chính sao, cư nhiên sẽ là cái người qua đường sao...

Cao phú soái: người đàn ông đẹp trai, giàu có, tài giỏi.

Ha hả... Người ta là nam chính a nam chính a...

Quả nhiên là không nên não bổ quá nhiều, ôm đầu ngồi xổm, hiện tại Diệp An Thần muốn quay lại khoảnh khắc lúc ánh sáng mặt trời mới nhú, như vậy cậu có thể...đi đường vòng.

Não bổ: tự tưởng và tự cho là đúng.

Còn có...Diệp An Thần tâm như tro tàn, đem đầu tựa vào góc cây, a...hiện tại đem cậu đi tìm chết đi, cậu không còn mặt mũi để sống trên cuộc đời này nữa.

A...ha hả...ha hả ha hả...a...

Có thể ngửa mặt lên trời thét dài hay không đây? Sư huynh chính là tổng tài đại nhân, nói cách khác... Cậu tặng sư huynh tiểu sáo sáo, cũng chính là... Ha hả...Hơn nữa... Cậu còn làm hỏng xe tổng tài... Còn bỏ trốn, cậu hiện tại có nên hay không chuẩn bị cáo biệt với thế giới này.

"Tránh ra!" Đông Phương Tuyệt nhìn người xuất hiện trước mắt, trước xe là một nữ nhân, thanh âm không có một tia độ ấm nói.

"Anh...là anh đụng phải tôi...anh..." nữ chính yếu ớt ngã trên mặt đất, một tay chống trên mặt đất, một tay chỉ vào Đông Phương Tuyệt, đầy mặt không thể tin tưởng, nhưng là hiện tại trông chật vật như vậy nhưng cũng không che dấu được nét đẹp của nàng.

"Hừ, đâm cô..."

Nguyên bản là đang tự ai tự oán, Diệp An Thần nghe thấy tiếng kia liền không nhịn được hướng về phía hai người nhìn, tuy rằng cách rất xa, nhưng là bọn họ nói vẫn có thể ẩn ẩn nghe thấy, dùng tay dụi dụi mắt, lại dừng tay ngoáy ngoáy lỗ tai, cậu có phải hay không hôm nay không bình thường? Bằng không vì cái gì mà tổng thể cảm thấy hôm nay không bình thường?

Nữ chính cư nhiên cưỡi xe đạp ăn vạ, mà tổng tài... Tổng tài đại nhân a, anh có làm sao không? Ở trước mặt nữ chính a, anh có làm sao không vậy? Về sau anh có bao nhiêu thích nàng, hiện tại anh như vậy đối với nàng? Anh không sợ về sau sẽ cảm thấu hối hận sao?

Anh nên ôn nhu lại mà nâng nữ chính, sau đó lo lắng hỏi người ta có bị thương hay không chứ? Thái độ của anh hiện tại là làm sao? Liền tính là ở đây có chút chút giận, nhưng tổng tài a,thực sự, cậu dám cam đoan, anh đối với nữ chính hiện tại như vậy, sau này sẽ bị ngược thực thảm.

"Anh...anh đây là có ý tứ gì...anh... Trông mở cửa xe xuống, không nghĩ cũng chỉ là loại mặt người dạ thú, quả nhiên, loại người như anh cũng chỉ là ra vẻ tử tế". Nguyên bản còn đang nằm trên mặt đất, nữ chính nghe tổng tài mắng liền "vèo" một cái đứng dậy, vẻ mặt phẫn hận đối với tổng tài mắng.

Đối với thân thủ nhạy bén của nữ chính, Diệp An Thần cảm thán bản thân không bằng a, nữ chính a, cô không phải vừa bị xe đụng sao? Cô vừa rồi không phải ngã trên mặt đất dậy không nổi sao? Cô "vèo" như vậy đứng lên thật sự tốt sao? Thật sự tốt sao?

"Anh...anh cư nhiên liền nghĩ như vậy có thể rời đi" thực hiển nhiên, tổng tài không nói lí với nữ chính, thấy nữ chính từ mặt đất đứng dậy, liền bước tới xe chuẩn bị rời đi, nhưng là nữ chính không cho, lôi kéo quần áo nam chính không cho.

"Buông ra" Đông Phương Tuyệt cau mày, nhìn cái tay đang lôi kéo áo chính mình, thật dơ.

"Anh...anh đem chân tôi đâm gãy liền muốn bỏ đi?" đương nhiên nữ chính nghe không ra thanh âm của Đông Phương Tuyệt là sự không kiên nhẫn cùng không vui.

Ở nơi tăm tối Diệp An Thần cảm thấy nhức trứng, thuận tiện ở trong lòng chếch lên ngón cái, nữ chính uy vũ.

Đối mặt với một tảng băng di động còn có thể bình tĩnh đòi tiền, quả nhiên là nữ trung hào kiệt a. Nguyên bản là tâm tình đang không tốt, nhưng vì cái gì tự nhiên lại cảm thấy tốt lên, nếu cậu nhớ không nhầm thì, tổng tài đại nhân sẽ lấy ra một xấp tiền ném lên người nữ chính...

Mà nữ chính...chỉ lấy một trương, rồi đem tiền thừa...lại ném trở về, cho nên nói những tiền đó vẫn luôn ở trên mặt đất...tiền a tiền $$

Nữ chính không cần, mà nam chính đương nhiên cũng sẽ không còn cúi xuống nhặt tiền đâu, cho nên...rống rống rống...cậu có thể nhặt O(∩_∩)O

Thật giống như là tưởng tượng của Diệp An Thần, nam chính rất nhanh liền lấy một xấp tiền ở trong xe ra ném vào tay nữ chính, liền còn không thèm liếc nữ chính một cái, đem xấp tiền coi như giấy mà ném.

Mà người chính trực như nữ chính liệu sẽ lấy nhiều? Rút ra trong đó một trương rồi đem tiền thừa ném tới Đông Phương Tuyệt. Mà xấp tiền trải qua một lần tàn phá, lại bị nữ chính hung hăng chà đạp mà đứt gãy, lúc này một trận gió bỗng dưng xuất hiện, đem xấp tiền cuốn bay đầy trời đầy đất.

Lau lau khóe miệng đầy nước dãi, Diệp An Thần không có chửi đổng lên, đây nguyên là tình tiết của tiểu thuyết a, lúc ấy đọc truyện, Diệp An Thần có bao nhiêu phun tào tình tiết chỗ này có bao nhiêu hợp lí, nhưng là hiện tại...Diệp An Thần chỉ nghĩ nói, làm gió thổi mạnh hơn chút nữa đi.