#Ảnh đế Ôn Thất Bạch mất tích gần nửa tháng #
Ảnh đế Ôn Thất Bạch mất tích, rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo hay là đạo đức suy đồi? Trong bài viết này muốn nhắc tới Tô Cảnh Dược.
Làm phiền Tô tổng trả lời câu hỏi này, sau đó giao nộp Tiểu Bạch của chúng tôi ra.
Ở đây, Tiểu Biên chúng tôi đã liệt kê ba lý do chính cho sự biến mất của Ôn Thất Bạch:
1 Ảnh chụp màn hình: [Hình ảnh]
Chương Kỳ V: Thất Bạch rốt cuộc đã đi đâu? Tô Cảnh Dược, đang quay phim thì anh vào phòng nghỉ một chuyến, sau đó người cũng không còn? Tư bản ác độc trả nam chủ cho tôi trả nam chủ cho tôi trả lại nam chủ tôi! Những điều quan trọng phải nói ba lần.
Ngày Tiểu Bạch mất tích, đạo diễn Chương Kỳ đăng weibo này chưa đầy năm phút sau đó đã bị xóa, sau đó phía chính chủ lập tức làm sáng tỏ.
Tô Cảnh Dược - Tô tổng có phải giấu đầu lòi đuôi, chúng tôi vốn còn ôm thái độ xem náo nhiệt xem bài weibo này, nhưng mà! Tương Tử của ngươi, Tiểu Biên không thể không hoài nghi, Tô tổng anh thật sự đem Tiểu Bạch nhà chúng tôi trói đi.
2. Ảnh chụp màn hình: [ Hình ảnh]
Ôn Thất Bạch V: Xin lỗi, vì lý do sức khỏe, buổi họp báo hôm nay không thể có mặt, chúc buổi họp báo thành công tốt đẹp.
Cái này tất cả mọi người đều thấy rõ, Tiểu Bạch nhà tôi là nhân vật đại biểu chuyên nghiệp, đây là lần đầu tiên báo không có mặt tại buổi họp báo, à, không, lần thứ hai, vấn đề là lần này phát sinh vào thời điểm này, sau khi mất tích, hơn nữa, nhìn giọng điệu này.
Nhất định không phải Tiểu Bạch nhà tôi, tuyệt đối là phía chính chủ bịa lí do thoái thác.
3. Điểm thứ ba quan trọng nhất, quan trọng nhất và quan trọng nhất, nhà bạn của Tiểu Biên và Tiểu Bạch ở trong một tiểu khu,cậu ấy nhận được tin tức từ bảo an.
Tô tổng tự mình dặn dò ngay cả một con mèo cũng không thể thả đi, nhất là mèo đen.
Tóm lại, tóm lại, Tiểu Biên vô cùng khẳng định, Tiểu Bạch nhà chúng ta bị người ta bắt cóc, nghi phạm chính là [mỉm cười].
Bởi vì cốt truyện hạn chế, Tiểu Biên chỉ có thể gửi như vậy, muốn xem phần tiếp theo các bạn nhỏ có thể mở wechat điện thoại di động, chú ý nhập "Sao sao bang" trả lời từ khóa "Kế tiếp", có thể xem được nội dung tiếp theo.
-
Móng vuốt mèo nhấn bàn phím máy tính, kéo bài viết này đến cuối từng chút một, sau đó, móng vuốt nâng lên và hất bay bàn phím ra khỏi bàn.
Tô Cảnh Dược dựa vào cửa thư phòng, trong tay cầm một ly trà sữa, mắt cong cười nhìn Ôn Thất Bạch, "Làm sao vậy? Lại giận cái gì đây?"
Ôn Thất Bạch từ trên bàn nhảy xuống, cả thân mèo "rầm" một tiếng lạch cạch rơi xuống đất, cậu tức giận không phải chuyện mình biến thành mèo, mà là, mẹ nó, vì sao sau khi biến thành mèo, lại mập như vậy!
Đã sắp chống lại hai Chiến Quốc rồi!
"Được rồi, không tức giận nữa, ngã đau không?" Tô Cảnh Dược đặt ly trà lên bàn, khom lưng ôm Ôn Thất Bạch lên, bảo cậu ghé vào vai mình mới nâng ly lên, nhấp một ngụm trà.
Ôn Thất Bạch một móng vuốt đánh bay ly trà của Tô Cảnh Dược.
"Không phải tôi không cho em ăn, em nói em mập như vậy, lại ăn nhiều như vậy, thật sự sẽ sinh bệnh." Tô Cảnh Dược nhéo nhéo hai má Ôn Thất Bạch, "Lượng cơm cũng sắp đuổi kịp tôi rồi, không thể ăn nữa, đi ra ngoài chạy bộ."
Ôn Thất Bạch đen mặt, không còn gì luyến tiếc nằm sấp trên vai Tô Cảnh Dược, ai có thể ngờ được cậu nghỉ trong trường quay, vừa tỉnh ngủ đã biến thành mèo đen.
Khó khăn gọi điện thoại cho Tô Cảnh Dược mới miễn cưỡng chịu đựng được, hiện tại dư luận trên mạng đều nói cậu mất tích, hơn nữa còn hot không ha, Ôn Thất Bạch cũng rất đau đầu.
"Không muốn ra ngoài chạy bộ cũng được, hôm qua tôi đặt máy chạy bộ, lát nữa sẽ đưa tới đây, em có thể ở nhà chạy." Tô Cảnh Dược nắm lấy thịt trên bụng Ôn Thất Bạch, cũng không biết nghĩ tới cái gì, một mình cười rộ lên.
Bộ dạng như vậy của Tô Cảnh Dược chắc chắn là không có ý tốt, Ôn Thất Bạch nằm sấp trên vai anh, cách bộ đồ ngủ một ngụm cắn vào vai anh.
Lực không lớn, có chút đau đớn rất nhỏ, Tô Cảnh Dược nâng tay kia lên, trấn an xoa xoa đầu Ôn Thất Bạch, từ đầu đến đầu đuôi, cứ như vậy xoa qua xoa lại vài lần, bên tai vang lên tiếng ngáy rất nhỏ.
"Con trai!" Cửa sổ thư phòng đột nhiên bị người ta vỗ vỗ, khuôn mặt ông chú phóng đại nằm sấp trên cửa kính, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ôn Thất Bạch trong lòng Tô Cảnh Dược, "Con trai, đây là Tiểu Hắc nhỉ, mau cầm tới để cho cha... Khụ khụ, để cha kiểm tra thân thể cho nó một chút."
Tô Cảnh Dược mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua cha mình, đi tới trước cửa sổ, không chút lưu tình kéo rèm cửa sổ lên.
Ở trong Kim Duyệt lắc lư mấy ngày, Ôn Thất Bạch ngồi ở đầu tường, cúi đầu nhìn Chiến Quốc đi ngang qua, lặng lẽ đi theo.
Chiến Quốc tuyệt đối có phương pháp chạy ra khỏi Kim Duyện, chính là nó sống ch3t không chịu nói cho Ôn Thất Bạch, hơn nữa mỗi lần đi ra ngoài đều phải trốn tránh Ôn Thất Bạch, Ôn Thất Bạch cho tới bây giờ chưa từng thấy qua mèo khôn khéo như vậy, cậu không thể không cảm thán một câu, tên Chiến Quốc này chắc chắn là thành tinh.
Một đường đi đến cuối đường, Chiến Quốc quay đầu lại nhìn lướt qua nhiều lần, Ôn Thất Bạch đem cái đuôi của mình thu lại, trốn ở phía sau thùng rác, run rẩy lỗ tai nghe động tĩnh của Chiến Quốc.
Cho dù Chiến Quốc có thông minh đến đâu, so với Ôn Thất Bạch cũng không tính là gì, dù sao cậu cũng là người, Chiến Quốc lợi hại đến đâu cũng bị vây trong giai đoạn thú.
Nghĩ tới đây, Ôn Thất Bạch ngẩng đầu nhìn trời, sâu kín thở dài, cậu hiện tại đã rơi vào tình trạng muốn so với Chiến Quốc chỉ số thông minh cao hơn ai sao, thật sự là nhân sinh khắp nơi đều có niềm vui.
Chiến Quốc đột nhiên biến mất!? Ôn Thất Bạch từ phía sau thùng rác đi ra, Chiến Quốc sớm đã không thấy bóng dáng, rõ ràng là cậu theo sát thật chặt, tại sao Chiến Quốc đột nhiên mất tích?!
Chân tướng chỉ có một, Chiến Quốc chạy ra ngoài, hơn nữa, tuyệt đối là đi tìm vợ nó.
Ở bên cạnh tường vây đi vòng bốn năm trăm mét, Ôn Thất Bạch cũng không phát hiện cái gì dị thường, sau khi vòng thứ năm, Ôn Thất Bạch nổ tung, trên thế giới này vốn không có đường, người đi nhiều sẽ biến thành đường.
Trên thế giới vốn không có lỗ mèo, đào trong một thời gian dài, sẽ biến thành lỗ.
Ôn Thất Bạch cứ như vậy ngồi xổm bên cạnh tường vây, dùng móng vuốt móc cái lỗ cả buổi chiều, rốt cục để cho cậu móc xuống độ sâu mười cm, thật sự không phải là cậu yếu, thật sự là mặt đất quá cứng rắn, cậu được Tô Cảnh Dược hầu hạ mỗi ngày ăn ngon, móng vuốt đều thoái hóa.
"Vui không?" Sắc trời dần dần tối sầm lại, Tô Cảnh Nhảy nửa ngồi xổm phía sau Ôn Thất Bạch, sâu kín hỏi.
Chơi đùa cái lông, móng vuốt rất đau, Ôn Thất Bạch lắc lắc móng vuốt đau nhức, trên lông ngắn màu đen đều nhuộm một tầng tro bụi.
"Không hỏi em đào hố vui vẻ, tôi là hỏi em, vượt ngục vui vẻ không?" Tô Cảnh Dược đưa tay nhéo nhéo lỗ tai Ôn Thất Bạch, ngữ khí nghiêm túc, "Dựa theo tốc độ này của em, đào một cái lỗ chạy ra ngoài cần một năm, hiểu không? "
Ôn Thất Bạch run rẩy lỗ tai, duỗi móng vuốt đập tay Tô Cảnh Dược ra, lại đem móng vuốt của mình duỗi qua, móng vuốt đau ch3t đi được.
Tô Cảnh Dược nhéo nhéo đệm thịt nhỏ của cậu, lúc này mới nhẹ nhàng bắt đầu giúp cậu xoa móng vuốt.
Con đường đào hố xem như hoàn toàn bị chặn lại, Ôn Thất Bạch nằm sấp trên vai Tô Cảnh Dược, rũ tai, được Tô Cảnh Nhảy ôm về nhà, nửa đường thì nhìn thấy Chiến Quốc ngồi xổm ở đầu tường vẻ mặt nhàn nhãli3m móng vuốt rửa mặt.
Mẹ nó! Tên này không đi ra ngoài, vậy dọc theo đường đi nó nhìn về phía sau, nhìn qua nhìn lại là chơi cậu à!?
Chuyện khiến người ta khổ sở nhất trên thế giới này đơn giản là biết được mình bị một con mèo lừa gạt, Ôn Thất Bạch từ trên người Tô Cảnh Dược bò xuống đuổi theo Chiến Quốc.
Càng làm cho người ta khổ sở chính là, Chiến Quốc là một gã mập mạp linh hoạt, hai ba cái đã từ đầu tường trèo lên nóc nhà, hướng về phía bầu
trời gào thét "Meoooo" hai tiếng, ném Ôn Thất Bạch thật xa.
Ôn Thất Bạch rũ tai từ đầu tường đi xuống, cậu hiện tại nghiêm túc hoài nghi chỉ số thông minh của mình, hơn nữa nghiêm trọng hoài nghi Chiến Quốc cũng là người biến thành.
Nhưng nười thì không thể tùy tiện xả lũ ở nơi công cộng, hơn nữa còn lấp cức đặc biệt mê hoặc, nếu như không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra là đã lấp.
"Như vậy mà đã buồn rồi?" Tô Cảnh Dược cong mắt nở nụ cười, đưa tay ôm Ôn Thất Bạch từ trên mặt đất lên, ôm vào trong ngự.c, "Sau này anh bảo cha tiêm hai mũi cho Chiến Quốc, trút giận cho em."
Ôn Thất Bạch đồng ý gật đầu, Chiến Quốc đang chạy như bay đột nhiên dừng lại, quay đầu lại sâu kín nhìn Tô Cảnh Dược, gào thét một tiếng, rũ tai cúi đầu về nhà.
Ánh nắng xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, nhảy múa giường, con mèo đen cuộn tròn thành một quả bóng, rúc vào trong ngự.c Tô Cảnh Dược, lỗ tai hơi giật giật, thay đổi tư thế tiếp tục ngủ.
"Loảng xoảng" một tiếng, có thứ gì đó bị ném ở cửa sổ thủy tinh, thính giác của mèo vốn đã linh mẫn, Ôn Thất Bạch lại bị lần này dọa tới trực tiếp tỉnh lại, từ trên giường ngồi dậy.
Run run hai lỗ tai nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại một tiếng " Loảng xoảng! "。
Lần này Ôn Thất Bạch xác định, mười phần là chuyện tốt on gấu mèo kia làm.
Không đến năm phút đồng hồ, cửa sổ bị "loảng xoảng" vài cái, Ôn Thất Bạch từ trên giường đi xuống, sau vài giây giãn cơ trên sàn nhà, thoáng cái nhảy lên bệ cửa sổ, kéo rèm cửa sổ, mở cửa sổ ra, lấy tốc độ sét đánh, xông về phía gấu mèo đang ném thức ăn cho chó vào cửa sổ.
Sau đó, trước khi nó phản ứng lại, hất gấu mèo xuống hồ bơi.
Vẫn luôn là gấu mèo giặt người khác, cho tới bây giờ chưa từng có người dám giặt gấu mèo, hơn nữa mấy ngày nay nó vẫn bị nhốt ở nhà, căn bản chưa từng thấy Ôn Thất Bạch, lúc bị ném vào bể bơi, mặt gấu mèo trở nên hoang mang.
Nội tâm vô cùng phong phú của nó: Điêu dân từ đâu dám ném bổn gấu xuống nước?!
Buổi sáng quấy nhiễu giấc ngủ của người khác, còn đập vỡ kính nhà tao, thật sự là không muốn sống nữa rồi, Ôn Thất Bạch đứng ở bên cạnh hồ bơi, vươn móng vuốt, giẫm gấu mèo xuống hồ.
Lúc gấu mèo từ trong bể bơi bò ra vẫn còn vẻ mặt hoang mang, run rẩy lông trên người, ngồi trên mặt đất nhìn Ôn Thất Bạch, mặt lộ vẻ sợ hãi.
Ôn Thất Bạch lau móng vuốt trên vào lông Cáo hoa, rồi chuẩn bị về
nhà, thời gian còn sớm, cậu vẫn muốn ngủ một giấc.
Ai ngờ cậu vừa chuẩn bị đi về nhà, đột nhiên nhìn thấy Chiến Quốc đi đến cuối đường.
*
.