Cho tới bây giờ Tần Tri Thư chưa từng thấy qua bộ dáng này của Tô Cảnh Dược, từ nhỏ hắn và Tô Cảnh Dược cùng nhau chơi đùa đến lớn, Tô Cảnh Dược vĩnh viễn đều là một bộ dáng không quan tâm mọi thứ.
Lúc nhận được điện thoại của Lục Mạch, Tần Tri Thư nhìn Tô Cảnh Dược lao ra khỏi phòng họp, điện thoại di động đang nói chuyện với Lục Mạch đã ném lên bàn.
Sự tình rất nghiêm trọng, Tần Tri Thư cũng biết.
Cho nên ở bệnh viện nhìn thấy Tô Cảnh Dược ngồi trên ghế dài hành lang bệnh viện, ánh mắt nhìn chằm chằm đèn đỏ trong phòng giải phẫu, trong lòng không có một chút kinh ngạc.
Thế giới này chính là như vậy, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Tô Cảnh Dược lúc trước chỉ là không gặp được người có thể hạ được anh mà thôi, tựa như hắn, nếu không gặp được Diệp Nam Chi, phỏng chừng đời này hắn cũng sẽ không hiểu cái gì là tình yêu, cái gì gọi là vướng bận.
Trong hành lang trống trải vọng tới tiếng bước chân từ xa đến gần, Tần Tri Thư dừng lại bên cạnh Tô Cảnh Dược, dựa lưng vào vách tường hành lang, cúi đầu châm cho mình một điếu thuốc.
"Cảnh Dược, cậu phải đi thay quần áo." Tần Tri Thư cắn điếu thuốc vào miệng, nghiêng mắt nhìn Tô Cảnh Dược, trên áo sơ mi trắng của anh là một mảng lớn vết máu khô cạn, lan tràn khắp lồng ngự.c, nhìn thấy mà giật mình.
Tô Cảnh Dược mười ngón tay đan chéo lên môi, rũ con ngươi xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì, Tần Tri Thư nói chuyện thật lâu, cũng không có nhận được đáp lại.
"Cảnh Dược." Tần Tri Thư lại kêu vài tiếng, Tô Cảnh Dược mới nghiêng mắt nhìn lại.
"Cậu không thể như vậy nữa." Tần Tri Thư búng tàn thuốc, lại ghé vào bên miệng hít một hơi, "Ôn Thất Bạch chỉ là mất máu quá nhiều, sẽ không xảy ra chuyện."
Rõ ràng là giữa mùa hè, Tô Cảnh Dược lại chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, máu cả người đều điên cuồng kêu gào tên một người khác.
Muốn ôm lấy sưởi ấm, muốn môi răng nương tựa lẫn nhau, muốn cọ xát tóc mai, muốn làm chuyện thân mật đến cực điểm.
Sự chờ đợi lâu dài làm cho anh tkhông thể chịu đựng được.
Cánh cửa phòng mổ được mở ra nhưng đèn đỏ không tối.
Bác sĩ đeo khẩu trang đi giày cao gót, bước chân nhẹ nhàng đi tới, vỗ một cái vào đầu Tô Cảnh Dược, "Thằng nhóc thối tha, mới có mấy ngày cậu đã gây họa lớn cho tôi như vậy. "
Tô Cảnh Dược giống như bắt được rơm cứu mạng, bắt lấy một góc áo trắng, lúc ngước mắt lên ánh mắt đỏ bừng, "Mẹ, Tiểu Bạch thế nào rồi, em ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ. "
" Lúc ấy hẳn là có người làm biện pháp cầm máu đơn giản cho cậu, bằng không có thể sống đến khi đưa đến bệnh viện hay không đều là một vấn đề." Lộ Thải Văn tháo khẩu trang xuống, sau đó mới an ủi xoa xoa đầu Tô Cảnh Dược, "Nhưng đã cấp cứu rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì."
Tần Tri Thư nhanh chóng dập tắt điếu thuốc trong tay, trong tay cầm tàn thuốc gắt gao giấu sau lưng, ngay cả miệng thở hổn hển cũng không dám thở một chút.
"Ào( Chào) Ì(Dì) Ộ(Lộ)" Tần Tri Thư vừa nói chuyện, vừa mới hút vào ngụm khói kia sắp đi ra, chỉ có thể hừ hừ hai tiếng, coi như chào hỏi.
Lộ Thải Văn mỉm cười, đưa tay qua, hai ngón tay thon dài mảnh khảnh nắm lấy hai má Tần Tri Thư, véo một cái.
Tần Tri Thư không nín được.
"Đừng lo lắng, vấn đề này chờ lần sau tôi gặp mẹ cháu rồi nói cho bà ấy biết."
Lộ Thải Văn buông ra rồi thản nhiên mở miệng, "Còn nữa, Cảnh Dược, đi thay quần áo, cậu ấy có lẽ sắp tỉnh lại."
Tô Cảnh Dược cả đời này cũng chưa từng hoảng hốt như vậy, ngón tay run rẩy cài nút áo sơ mi, nhìn vết máu chói mắt trên áo sơ mi.
Cho dù là nhiều năm sau, Tô Cảnh Dược nhớ tới cảnh tượng trong đống đổ nát kia, anh vẫn sợ hãi như cũ.
Khắp nơi đều là màu đỏ chói mắt, mặt đất đều bị máu tươi nhuộm đỏ, vết thương sau lưng Ôn Thất Bạch sâu đến mức có thể thấy được xương cốt, máu róc rách chảy nhuộm toàn bộ quần áo, sau đó nhuộm trên áo sơ mi của anh.
Anh ôm Ôn Thất Bạch vào trong ngự.c, cảm giác được có chất lỏng nào đó nhuộm ướt bả vai mình.
Sắc mặt Ôn Thất Bạch trắng bệch, không biết đã tỉnh lại lúc nào, hai má không có một chút huyết sắc nhẹ nhàng cọ cọ ở cổ anh, nói, "Tô Cảnh Dược, xin lỗi."
Tô Cảnh Dược hốc mắt phiếm hồng, giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Ấm Thất Bạch, câu "Không sao" kia lại bị kẹt ở cổ họng như thế nào cũng nói không nên lời.
Anh rất may mắn chính mình không có nói ra, có lẽ sau khi cậu thật sự nói ra, Ôn Thất Bạch sẽ không còn vướng bận, nói không chừng cũng không tỉnh lại.
Cửa phòng bệnh khép hờ, bên trong im ắng.
Lúc Tô Cảnh Dược đẩy cửa đi vào, Ôn Thất Bạch đã tỉnh, hai tay chống mép giường, ngồi ở bên giường, nghe thấy có động tĩnh mới sâu kín ngước mắt nhìn lại.
Đôi mắt xanh kia phảng phất như lúc mới gặp, giảo hoạt mà dã tính, phảng phất như một dòng nước cao cấp, càng giống phỉ thúy tuyệt thế, trong đồng tử ẩn chứa ý cười vô tận.
"Anh tới rồi."
*