Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

Chương 70: Đợi em lớn lên, anh cưới em




Thẩm Tinh Không ngủ một lát, cơ thể liền bắt đầu thấy lạnh.

Cô hoảng hốt ngửi thấy mùi rượu, cơn ác mộng đêm qua lại bắt đầu tái diễn, cô nhìn thấy Thẩm Chi Diệu đã thay đổi, đột nhiên anh liền biến thành một con ác quỷ, nhìn cô chằm chằm, bàn tay vừa động đậy đã xé cô ra làm hai.

Sau khi tỉnh lại, cô mướt mải mồ hôi.

Cô lau mồ hôi trên trán, tự bản thân mình cũng cảm thấy nực cười, Thẩm Chi Diệu, Thẩm Chi Diệu, cô liều mạng chạy đi, liều mạng bỏ trốn để cách xa anh ra, tới cuối cùng vẫn kích động làm cho anh phẫn nộ.

Tối qua anh nói với cô, đều là cô ép anh, cô làm cho anh không có kiên nhẫn để chờ đợi nữa....

Thẩm Tinh Không ôm chặt lấy hai vai mình, ngoài sự sợ hãi và bất lực ra, trong lòng cô còn có cảm giác căng lên như dây đàn, cái cảm giác kì lạ này cô không thể giải thích được.

Cô chưa từng thực sự yêu vì vậy cũng không hiểu thế nào là yêu.

Cô không biết bản thân tại sao lại sợ Thẩm Chi Diệu sau khi bộc bạch thẳng thắn như vậy.

Trước đây cô cũng sợ anh, sợ sự nghiêm khắc của anh, nhưng không sợ tới mức mỗi lần nghĩ tới anh đều như nghẹt thở thế này.

Thẩm Tinh Không lấy hai tay ôm mặt, thở dài, con tim cô không hiểu, tại sao cô không có cách nào để đón nhận lời tỏ tình của Thẩm Chi Diệu, tại sao khi nghĩ tới việc anh lấy thân phận là một người đàn ông ra để tiếp xúc gần với cô....

Con tim cô lại loạn thế này.

Thẩm Tinh Không lắc lắc đầu, cô bước xuống giường, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Lục Diễn Trạch đã mua được những đồ hải sản vừa mới được đánh bắt lên bờ, lúc này anh nhanh chân bước quay về.

Đi về tới cửa anh mới nghe thấy chiếc điện thoại vứt trong xe đang không ngừng đổ chuông.

Anh tiến lại gần, cầm lên nhìn vào số máy trên màn hình điện thoại, một lát sau anh mới có chút bực dọc bắt máy, nói luôn: “Con ra ngoài một thời gian cho thoải mái, không đi học nữa, mọi người thời gian này cũng đừng tìm con.”

“A Trạch!”

Giọng nói phụ nữ hơi khàn khàn vang lên, nghe có vẻ nghiêm khắc: “Có phải con đưa con gái nhà người ta đi không?”

Lục Diễn Trạch nghe thấy tiếng mẹ nói, liền cứng đơ người lại: “Mẹ, mẹ nghe ai rỗi hơi nói linh tinh đấy?”

“Hồ đồ!”

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia tức giận nói gằn giọng xuống: “Con lập tức đưa cô gái ấy quay về! Mẹ biết con muốn làm gì, con làm như vậy căn bản không giải quyết được vấn đề! Con đê hèn như vậy không giống một nam tử hán! Quay về cho mẹ!”

Lục Diễn Trạch tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại, cậu thở hồng hộc tức giận, một lúc sau mới nói thấp giọng xuống: “Con sẽ tự quyết định, mẹ đừng quản con!”

“Mẹ không quản con! Con có biết không, cô ấy bây giờ rất nguy hiểm...cô gái ấy...”

Lục Diễn Trạch không muốn nghe thêm nữa – mẹ anh từ trước tới nay thường chẳng có chủ ý gì, nói lời thì yếu đuối, anh cúp máy và tắt nguông.

Đi vào trong phòng, Thẩm Tinh Không đã rửa mặt xong và đi xuống lầu, cô đã tỉnh táo hơn, Lục Diễn Trạch nhìn cô, sự bực dọc trong lòng cũng tan đi, anh giơ túi hản sản trên tay lên, cười cười nói: “Em xem những con cua này xem béo y như em ấy.”

Thẩm Tinh Không xoay xoay cái túi trên tay anh sau đó bị anh lôi cùng đi vào trong bếp, nhìn anh thành thục xử lý chỗ hải sản đó, cô đứng bên cạnh gật gù tán thưởng.

Nghe anh nói, ngay từ nhỏ anh đã quen với việc sống trong một đại gia đình lạnh nhạt thờ ơ, cứ một mình lủi thủi làm mọi thứ thành quen rồi.

Thẩm Tinh Không nhìn và nghe anh nói, cô cảm thấy thực ra anh cũng giống như cô, là một đứa trẻ thiếu đi tình thân.

Làm cơm xong, hai người liền đứng bên cạnh cửa sổ ăn, nhìn ra biển lớn, để gió biển thổi vào người, Lục Diễn Trạch nhìn Thẩm Tinh Không, đột nhiên hỏi cô: “Thẩm Tinh Không, em đi theo anh, em không sợ anh sẽ bán em đi à?”

Thẩm Tinh Không đang gặm một cái càng cua, cô liếc nhìn anh rồi nói: “Bán đi, dù sao em cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.”

Lục Diễn Trạch nhìn bộ dạng cô ăn vui vẻ, con tim anh đột nhiên thấy cảm động, anh nói vẻ rất nghiêm túc: “Không bán, anh sẽ giữ em lại, bao nhiêu tiền cũng không bán.”

Thẩm Tinh Không dừng lại, nhìn dáng điệu nghiêm túc của anh, cô cắn môi, cúi đầu xuống ngại ngùng: “Anh nói linh tinh cái gì đấy....em với anh...cùng không thân....”

Lục Diễn Trạch nhìn hai má ửng hồng của cô, anh nheo mày lại: “Thế nào mới được gọi là thân? Đợi anh lột hết ra cho em nhìn à?”

Mặt Thẩm Tinh Không càng đỏ hơn, cô muốn bỏ chạy, cô mắng anh: “Thần kinh!”

Lục Diễn Trạch kéo cô lại, anh thở dài rồi nói: “Có những lúc anh cảm thấy, thời gian trôi đi quá chậm...dường như anh vẫn không đủ mạnh, anh không thể bỏ qua tất cả để có được thứ bản thân mình muốn....”

Thẩm Tinh Không không hiểu lắm ý anh muốn nói gì, cô đưa tay lên đặt vào trán anh: “Anh làm sao thế? Sốt rồi?”

Lục Diễn Trạch gạt tay cô ra: “Đúng thế, sốt rồi, anh sẽ truyền nhiễm cho em, cho bị cảm đi rồi cùng nhau chết.”

Thẩm Tinh Không bĩu bĩu môi, trong lòng cô chợt như dậy sóng khi nghe thấy câu nói “cùng nhau chết” của anh.

Anh và cô, còn chưa tới mức yêu nhau sâu sắc và nồng nhiệt thế chứ?

Lục Diễn Trạch kéo tay cô đi tới trước ghế sô pha, anh cầm một tấm thảm đắp lên hai chân cô, anh đi tới cạnh ti vi bật phim lên, anhc ầm một cái đĩa lắc lắc rồi nhìn cô hỏi: “Xem phim thảm họa có dám không?”

Thẩm Tinh Không gật đầu, nhìn anh kéo rèm cửa lại, ngồi xuống, hai người ngồi trên ghế sô pha xem những cảnh tượng làm cho con người tuyệt vọng đó.

Lục Diễn Trạch vòng tay qua lưng đặt lên vai cô, siết chặt cô áp sát vào mình, anh thì thầm bên tai cô: “Tinh Không, nếu như thế giới tới ngày tận thế rồi, em sẽ nuối tiếc điều gì chưa làm được?”

Thẩm Tinh Không cảm thấy buồn, tiếng nhạc thê lương trong phim làm cho cô không kìm được nước mắt, cô nghẹn ngào một lát rồi suy nghĩ vài giây và nói: “Dường như em có rất nhiều việc chưa làm....cuộc đời em...rất tẻ nhạt....”

Mười ngón tay của Lục Diễn Trạch và tay cô đan vào nhau: “Anh có hai việc nuối tiếc....thứ nhất, không thể có được chiếc cúp vàng của giải Cò trắng để chứng minh cho người nhà thấy, anh đi con đường anh tự chọn cũng có thể đứng lên đỉnh cao, thứ hai, anh muốn cưới vợ.”

Thẩm Tinh Không bật cười, ngẩng đầu lên nhìn anh, cười chế giễu: “Nguyện vọng một còn được, nguyện vọng hai vừa nghe đã cảm thấy không đâu vào đâu.”

Lục Diễn Trạch hỏi nghiêm túc: “Em không muốn kết hôn?”

Thẩm Tinh Không nghe thấy một chủ đề trưởng thành thế này, cô không biết phải trả lời thế nào, cô cắn môi rồi nói: “Em vẫn còn nhỏ mà....”

Lục Diễn Trạch cười cười, ánh mắt anh sáng long lanh, đột nhiên anh cúi đầu hôn lên trán cô: “Không sợ, đợi em lớn lên anh sẽ cưới em, anh đợi em.”

Thẩm Tinh Không đơ người ra, cô vốn nghĩ rằng bọn họ sẽ không có tương lai gì sau này, thế nhưng bây giờ, anh nói đợi cô lớn lên anh sẽ cưới cô....

Con tim cô run lên, cô vội vàng quay mặt sang một bên, nhìn vào màn hình ti vi như đang xem phim nhưng cô không có cách nào tập trung được.

Dựa vào lòng anh ấm áp, Thẩm Tinh Không rủ hai hàng mi xuống cô nghĩ, nghĩ nghiêm túc, nếu thực sự phải chết thì thế giới này tới ngày tận thế rồi....

Thực ra cô rất muốn hỏi Thẩm Chi Diệu, tại sao....

Bắt đầu từ khi nào....

Anh có ý nghĩ đó với cô....