Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

Chương 69: Tôi tới tìm thứ tôi bị mất




Khi Thẩm Tinh Không tỉnh lại, trời đúng là đã sáng rồi.

Dụi dụi mắt cô nhìn một căn biệt thư nho nhỏ màu trắng xinh đẹp trước mắt.

Lục Diễn Trạch ngồi bên cạnh thấy cô tỉnh lại rồi, liền cười rồi vuốt vuốt mái tóc cô, nắm lấy tay cô: “Trư oa, em tỉnh rồi à, chúng ta đi vào nhà thôi, rồi em lại ngủ.”

Thẩm Tinh Không vẫn còn ngái ngủ, cô gật đầu, sau đó mở cửa xe bước xuống.

Ngồi xe cả đêm, đôi chân cô bị tê đi, máu dường như không lưu thông được mà bước đi có chút khó khăn, lại nhìn Lục Diễn Trạch, anh cũng vậy, sau khi xuống xe anh nhanh chóng rút chìa khóa đi mở cửa, vào tới phòng anh liền chạy vào nhà vệ sinh, anh giơ tay lên xua xua nói với cô: “Em cứ ngồi đó đi, anh không nhịn được nữa rồi!”

Thẩm Tinh Không vẫn khoác chiếc áo khoác của anh, cô nhay nhay cái mũi đang đỏ lên, khẽ cười.

Anh đúng là đồ ngốc, muốn đi vệ sinh lại không đi, cứ phải đợi cô tỉnh xong rồi mới mở cửa.

Cô mím môi lại, nhìn căn biệt thự nhỏ hai thầng xinh xắn sạch sẽ.

Tầng một hầu như không có bài trí gì đặc biệt, ngoài một bộ ghế sô pha màu trắng ra thì chỗ nào cũng đều là khung để vẽ tranh, trên mỗi khung đều kẹp một tờ giấy, đó đều là những bức tranh do anh đã hoàn thành.

Thẩm Tinh Không đi tới trước cửa sổ, rèm cửa cũng có màu trắng, cô nhìn ra ngoài, bầu trời trong xanh và bờ biển mênh mông.

Không cần mở cửa sổ ra cũng có thể nghe thấy rõ tiếng sóng biển đập vào bờ cát, sáng sớm thế này, tiếng chim biển đã hót rộn ràng ngoài kia.

Cô đứng ngây người ra ở đó, con tim và lòng cô đều được thả lỏng ra.

Eo cô thắt lại, một hơi thở ấm áp phả vào tai cô, Lục Diễn Trạch gục đầu lên vai cô, anh ôm lấy cô, khẽ thì thầm hỏi: “Có muốn ngủ thêm một lát không, mắt em vẫn sưng lắm.”

Thẩm Tinh Không đưa tay lên mắt ấn nhẹ, cô haiz một tiếng, dựa vào cánh tay ấm áp của anh, cô hỏi lo lắng: “Anh chạy ra ngoài thế này không sao à? Người nhà anh, còn nhà trường nữa, bọn họ sẽ tìm anh đấy....”

Lục Diễn Trạch nhay nhay cằm trên vai cô: “Ai tìm anh? Anh thường thế này mà, không có cảm xúc sáng tác anh thường một mình chạy khắp nơi, người nhà anh đều quen rồi, anh có biến mất cả năm bọn họ cũng không nhớ tới anh.”

Thẩm Tinh Không cười chua chát, cô chỉ biến mất có mười phút là sẽ có người đi tìm cô.

Cả đêm cô không quay về, cô biết ông nội nhất định sẽ lo lắng chết mất, nhưng Thẩm Chi Diệu chắc là sẽ có cách để giấu nhẹm đi.

Cô không muốn biết đó là cách gì, cô chỉ biết, cô không muốn quay về nơi có anh.

Lục Diễn Trạch đưa hai tay ra ôm trọn lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của cô, anh dùng hơi ấm trong lòng bàn tay mình truyền sang cho cô rồi khẽ nói nhẹ nhàng: “Coi như chúng ta đi nghỉ lễ, chẳng phải em nói là em không có cơ hội ra ngoài đi chơi à? Lần này anh chơi với em chán thì thôi.”

Thẩm Tinh Không gật đầu, cô cảm thấy bên cạnh có anh thì vô cùng an tâm, cô dựa người vào anh nói: “Được, anh đi chơi cùng em.”

Lục Diễn Trạch khẽ cười, véo véo mũi cô: “Vậy thì, đi ngủ trước đi, nhìn mắt em khó coi như mắt gấu trúc ấy.”

Thẩm Tinh Không bĩu môi, đột nhiên anh bế cô lên.

Anh đưa cô lên tầng, đi thẳng vào phòng, đặt cô lên chiếc giường lớn êm ái, kéo chăn lên đắp lại cho cô, anh vuốt mái tóc cô: “Em ngủ đi, anh đi làm cho em chút đò ăn, tỉnh dậy thì ăn cơm nhé.”

Thẩm Tinh Không nhìn hai mắt anh cũng đỏ lên vì thức đêm, cô kéo anh lại: “Anh cũng ngủ một lát đi, anh đã lái xe cả đêm rồi.”

Lục Diễn Trạch chớp chớp mắt, anh chống tay xuống bên cạnh cô: “Vậy thì anh cũng ngủ ở đây? ở đây rất lạnh, anh sợ em đóng băng mất.”

Mặt Thẩm Tinh Không đỏ lên, cô tức giận, đẩy anh ra: “Cút ra ngoài kia!”

Lục Diễn Trạch nhìn cô xấu hổ, anh cúi đầu xuống véo nhẹ mũi cô một cái: “Được rồi, em ngủ đi, anh đi thu dọn một chút, mấy tháng rồi không tới, đợi lát nữa anh nấu cơm cho em, cho em ăn béo lên.”

Thẩm Tinh Không túm lấy chăn, nhìn anh cười ấm áp, khóe mắt cô ươn ướt, cô gật đầu, cô nhắm mắt vào khi anh vẫn đang nhìn cô âu yếm.

Lục Diễn Trạch thấy cô ngủ rồi mới đứng lên đi ra khỏi cửa.

Xuống lầu, anh dọn hết những khung tranh để gọn vào một chỗ, sau đó lại đi vào bếp xem xem thiếu những đồ gì.

Khi ra khỏi cửa, anh nghĩ sẽ quay lại nhanh thôi, anh sợ cô tỉnh lại tìm không thấy anh.

Lục Diễn Trạch cho hai tay vào túi quần bộ quần áo thể thao, hít thở không khí trong lành và nhanh chân đi ra chợ bán đồ biển, trước đây anh chưa từng thế này, không rời xa ai bao giờ bằng không sẽ cảm thấy trong lòng rất trống trải.

Thực ra như vậy không phải là chuyện tốt nhưng anh lại không thoát ra được.

Thực ra trong lòng anh có chút lo lắng.

Căn biệt thự của Lục gia khá là khuất và đơn giản, từ ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy khá lớn chứ không hề sang trọng, phía ngoài có bức tường trắng rất cao bao quanh, bên trong trồng cây xanh um, rậm rạp, khắp căn biệt thự tràn ngập một màu xanh.

Chiếc xe dừng lại cửa cửa, Amanda đặt điện thoại xuống, liếc nhìn Thẩm Chi Diệu với thần sắc nghiêm nghị bên cạnh, cô có chút lo lắng: “Tiên sinh, đây là nhà của Tiểu Trạch, mẹ Tiểu Trạch là người Trung Quốc, mỗi năm đều về nước một thời gian, chỉ là lần này không biết tại sao, ngay cả công tử nhà bà ấy cũng cùng về.”

Thẩm Chi Diệu đã khôi phục về với hình ảnh mặc trên người là một bộ vest, chỉ là ánh mắt anh không che giấu được sự mệt mỏi, anh quay đầu sang nhìn khoảng sân có vẻ trang nghiêm, anh hơi nheo mắt lại.

Amanda nhìn anh: “Người cùng tiểu thư đi cắm trại tên Trung Quốc là Lục Diễn Trạch, đó là một thanh niên rất nổi tiếng về vẽ tranh, mấy tác phẩm tranh mà tiểu thư muốn tìm của Mr.Z chính là của cậu ta, cậu ta là con lai Trung Nhật, họ tộc của cậu ấy là Tiểu Trạch.”

Trong lòng Thẩm Chi Diệu nhắc đi nhắc lại cái họ quen thuộc này, anh nheo chặt mày lại.

Mr.Z? Thẩm Tinh Không thích, chính là tranh vẽ của người đó?

Nghĩ rồi anh từ từ nắm chặt hai tay lại thành nắm đấm, ánh mắt nheo lại dường như đang rất hận.

“Ông chủ, Tiểu Trạch gia ở Nhật, có một nửa là dân xã hội đen đứng phía sau, gia tộc có người tham gia vào chính trị, có người tham gia vào kinh doanh, các mối quan hệ rất phức tạp, chúng ta cũng có một phần kinh doanh trùng với bọn họ, có cần đối chiếu một chút không ạ, thế này có chút nguy hiểm.” Amanda nhìn nét mặt nghiêm nghị của anh cô có chút lo lắng.

Thẩm Chi Diệu không hề có ý dừng lại, anh mở cửa xe ra, bước chậm rãi nhưng vững chắc về phía cửa, quay đầu nhìn Amanda với khuôn mặt căng thẳng đang đi theo phía sau anh, anh nheo mày lại: “Tôi có phải đi chết đâu, nét mặt gì thế?”

Amanda nhìn anh rồi lập tức kéo tay anh lại: “Ông chủ...”

Thẩm Chi Diệu nhếch mép cười lạnh lùng, anh ấn tay vào chuông cửa, nghe tiếng chuông vang lên nặng nề, thần sắc anh càng lúc càng ảm đạn: “Tôi tới tìm thứ tôi bị mất, ai cũng không thể ngăn cản tôi...”