Một tháng sau.
Tại Hội vẽ tranh.
Thẩm Tinh Không chân bước nhẹ nhàng đi vào cửa, đi tới bên cạnh chàng thanh niên đang ngây người ra bên chiếc giá để vẽ tranh, cô đặt cằm mình lên chiếc giá, nhìn khuôn mặt trầm mặc thanh tú của cậu, cô lên tiếng nhõng nhẽo: “Meo!”
Lục Diễn Trạch giật mình thoát khỏi trạng thái thơ thẩn, cậu cầm chiếc bút chì gõ nhẹ vào trán cô: “Con mèo con từ đâu ra đây?”
Thẩm Tinh Không xoa xoa trán mình, bĩu môi nói: “Đau!”
Lục Diễn Trạch nhìn trán cô hơi đỏ lên liền hức một tiếng, lại dùng tay xoa xoa cho cô, anh cầm lấy một quyển vở đập vào tay cô: “Bảo anh đi học thay em, em chạy đi đâu đấy?”
Thẩm Tinh Không lật quyển vở với những hàng chữ được viết cần thẩn ra rồi cười hài lòng và nói: “Em bị Tưởng Thu Muội kéo đi tìm người, dạo này hình như cậu ấy lại mê một chàng trai nào đó rồi ấy!”
Lục Diễn Trạch có vẻ không vui, nhắc nhở cô: “Người như Tưởng Thu Muội em cách xa ra một chút!”
Thẩm Tinh Không nheo mày nhìn anh: “Ý anh là gì?”
Lục Diễn Trạch nhìn cô rõ ràng là không hài lòng liền nói: “Nói chung là bảo em cách xa cô ấy ra một chút, cô gái đó thì quá phức tạp còn em thì quá ngốc nghếch.”
Thẩm Tinh Không hức một tiếng: “Bạn của em anh đừng có mà bôi nhọ nhé!”
Lục Diễn Trạch bèn không nói gì nữa, nhìn chằm chằm vào Thẩm Tinh Không, chỉ thấy cô cúi đầu xuống, cầm lấy chiếc bút chì của anh lên gọt, ánh sáng mặt trời chiếu vào cô – một màu vàng ấm áp, bên ngoài bây giờ đã là mùa thu rồi, bắt đầu se lạnh, thế nhưng nhìn cô, Lục Diễn Trạch chỉ cảm thấy ánh mắt hay con tim anh đều vô cùng ấm áp.
Thẩm Tinh Không đưa bút chì cho anh: “Này, anh dùng đi, thực sự không biết sao anh có thể ngồi được, ngày nào cũng vẽ vẽ và vẽ, anh không cảm thấy bí à?”
Lục Diễn Trạch nhìn cô, khẽ cười: “Tử Phi Ngư.” (Ý nói bạn không phải là cá thì sao biết niềm vui của cá.)
Thẩm Tinh Không bĩu bĩu môi: “Tiểu quỷ lại còn chơi chữ với em.”
Lục Diễn Trạch nhìn cô: “Thẩm Tinh Không, anh ngồi cả một buổi chiều chép bài cho em kết quả là em đền đáp anh bằng cách chọc tức anh à?”
Thẩm Tinh Không chớp chớp mắt: “Thế thì anh muốn em phải thế nào?”
Lục Diễn Trạch cốc nhẹ đầu cô một cái: “Mấy ngày nữa là sinh nhật anh, em tặng quà cho anh.”
Thẩm Tinh Không trợn mắt lên nhìn anh: “Làm gì có ai tự đòi được tặng quà như thế!”
Lục Diễn Trạch lại búng vào tai cô, anh thực sự rất thích bắt nạt cô: “Anh không biết, trời lạnh rồi, anh đang thiếu áo sơ mi, em mua cho anh vài chiếc, nhà em có tiền thế cơ mà.”
Thẩm Tinh Không hức một tiếng rồi nói: “Nói như một tên đào mỏ ấy.”
Lục Diễn Trạch lắc đầu: “Anh là tiểu tử, anh không hiểu lời em nói.”
Thẩm Tinh Không véo mạnh anh một cái, nhưng đã bị anh túm lấy tay, bàn tay ấm nóng của anh làm cho cô mất tự nhiên mà rụt tay về, Thẩm Tinh Không vội vàng cúi đầu xuống lại gọt bút chì, Lục Diễn Trạch nhìn cô với ánh mắt sáng ngời.
Khi tan học, Thẩm Tinh Không thường đi tới điểm đỗ xe để tìm xe của mình. Cô tự véo vào hai má đang nóng bừng của mình rồi cúi đầu thở dài một tiếng, một tháng nay, mối quan hệ của cô và Lục Diễn Trạch tiến triển vô cùng vi diệu, anh nói muốn theo đuổi cô, cô cũng nói với người nhà là đang yêu anh, hai người ở bên nhau, chưa từng nói rõ gì với nhau nhưng trong mắt của người ngoài thì hai người họ đã là một đôi rồi.
ở bên anh, cô biết là nguy hiểm, nhưng không thể phủ nhận, bản thân anh rất có sức hút.
Nhưng trái tim cô vừa trống rống, vừa hoảng, cô không biết tại sao, bây giờ cô có một cảm giác lang bạt không nơi nương tựa. Cô bị đuổi ra ngoài rồi, cô tưởng rằng bản thân sẽ rất vui vẻ nhưng thực ra không hề như vậy, cảm giác bị ruồng bỏ làm cho cô không thể vui vẻ được.
Thẩm Tinh Không thở dài một tiếng, cô liếc mắt lên liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dựa vào xe mình.