Cơn mưa vẫn chưa ngớt.
Trời dường như bị thủng vậy.
Tinh Không từ trong nhà tắm đi ra, trên người cô quấn một chiếc áo tắm dày, đi dưới chân là một đôi dép đi trong nhà, cô vẫn không kìm được mà rùng mình một cái, trong đêm mưa gió này cô đã bị nước mưa lạnh làm cho run từ trong ra ngoài.
Nhìn Thẩm Chi Diệu đứng dựa vào cửa sổ, mặc trên mình bộ đồ ở nhà đã được thay ra, người cô lại run lên không kiểm soát được.
Người đàn ông này cao 1m85, Tinh Không cũng đã 17 tuổi, cô đã là một cô gái yêu kiều, nhưng trước mặt anh ta, cô vẫn phải tỏ ra kính cẩn mới được.
Anh ta cho người khác cảm giác kìm nén giống như chiều cao của anh ta vậy, dù là mặc chiếc quần dài bằng bông màu xám không hề có cảm giác hung hăng nhưng khuôn mặt lạnh lùng của anh ta vẫn làm cho người khác không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta.
Nước từ mái tóc rớt xuống cổ, Tinh Không cảm thấy lạnh cả người.
Ngón tay dài thon thả đang gấp một bức thư viết trên tờ giấy màu hồng nhạt thành một chiếc máy bay, Thẩm Chi Diệu liếc mắt lên nhìn Tinh Không, anh ta phi chiếc máy bay về phía Tinh Không, chiếc máy bay bay qua vai của cô.
Nó rơi xuống đất, cô nhìn vào, dường như cô nghẹt thở tại giây phút đó.
Đó là bức thư tình cô viết cho học trưởng, ở trong đó cô viết, cô đã nhận đủ sự giáo dục hà khắc của Thẩm gia rồi, khẩn cầu anh đưa cô chạy chốn....
Thẩm Chi Diệu rời khỏi cửa sốt, một tay cho vào trong túi quần, từ từ tiến đến bên cạnh Tinh Không, ánh mắt ngờ vực nhìn cô, dùng ngón tay thon dài của mình đỡ cằm cô lên, nhìn chằm chằm vào cô: “Nói xem, ở bên cạnh chú đáng sợ như thế cơ à? lại có thể đến mức gọi một thằng bé vắt mũi chưa sạch đưa đi?”
Tinh Không hai tay nắm chặt vào nhau, mùi nước hoa hăng hắc từ trên cơ thể anh ta làm cho cô nghẹt thở, cô rủ mắt xuống: “Cháu...xin lỗi....là cháu đã mải chơi....”
Nhìn vào đôi mắt muốn né tránh đi của cô, Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại, thần sắc phức tạp khó đoán: “Ham chơi có thể, nhưng cũng chỉ có mức độ của nó thôi....ông nội cháu và ba cháy đã giao cháu cho ta, ta phải có trách nhiệm chứ.....Tiểu Tình, nếu còn có lần sau thì ta sẽ phạt nặng.”
Ba.....
Ông nội.....
Cơ thể Tinh Không cứng đơ lại, một lúc sau cô mới run run vâng một tiếng.
Thẩm Chi Diệu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của cô: “Xem cháu kìa, mau uống thuốc rồi ngủ đi, sau này đừng có giở cái tính trẻ con này ra với ta.”
Tinh Không cúi đầu xuống, mím chặt môi coi như là ngầm chấp nhận.
Thẩm Chi Diệu nhìn cô, ánh mắt sâu như biển nhưng không một gợn sóng, chỉ nói lạnh nhạt: “Ngủ sớm đi!”
Tinh Không cúi đầu, còn chưa kịp nói gì liền nghe thấy phía ngoài người giúp việc gõ cửa: “Tiên sinh, Lạc tiểu thư đến rồi ạ, cô ấy đang đợi tiên sinh ở thư phòng.”
Thẩm Chi Diệu ừm một tiếng sau đó sắc mặt lại trở nên lạnh lùng, liếc nhìn Tinh Không một cái rồi quay người đi ra khỏi cửa.
Nhìn thấy cánh cửa được đóng lại, Tinh Không dường như không kiểm soát được cảm xúc của bản thân, cô túm lấy một cong ấu bông, nắm lấy hai tai nó rồi đập xuống đất, cô nghiến chặt răng lại: “Giả tạo, ác quỷ, hung thủ giết người!”
Giải tỏa được nỗi tức giận lên cong gấu bông, cô phát hiện đầu mình choáng váng, không còn chút sức lực nào, cô thả mình lên giường, nhìn lên trần nhà, đôi mắt cô bắt đầu ướt đi....
Cô khóc thút thít, lấy tay che mắt lại: “Ba....con phải làm thế nào bây giờ....con chạy không thoát rồi.....”