Chập tối, Thẩm Tinh Không ngồi trên thảm dưới đất ngây người ra, đống sách để ở đó cô không lật được một trang nào.
Cô nhìn chú chó con đang chạy đi chạy lại dưới chân mình, cô xoa xoa đầu nó, nhìn nó hướng về phía cô kêu lên vẻ vui mừng.
Thẩm Tinh Không cảm thấy trong lòng bí bách bực bội, Thẩm Chi Diệu đúng là đồ khốn mà!
Tự mình làm chuyện xấu mà còn nổi cáu với cô, cô cầm lấy góc cuốn sách, nhớ tới thái độ của anh cô lại thấy tức giận!
Chỉ nghĩ tới việc bên cạnh anh không biết có bao nhiêu người phụ nữ là cô càng thấy không chấp nhận được thái độ của anh, trong mắt anh đó chỉ là một chuyện nhỏ nhưng trong mắt cô thì đó là một chuyện lớn!
Cô cảm thấy người đàn ông này chỉ cho phép quan huyện thì được đốt lửa còn không cho phép dân đen được thắp đèn vậy, khi cô và Lục Diễn Trạch ở bên nhau, anh tìm trăm phương ngàn kế để ngăn cách bọn họ, bây giờ anh và bạn gái cũ qua lại không rõ ràng chẳng lẽ cô không được phép giận dỗi?
Thẩm Tinh Không vo sắp nát cả mép quyển sách, cả một ngày anh cũng không tới hỏi cô một tiếng, được thôi, không quan tâm tới cô nữa chứ gì? Cô cũng chẳng cần để ý tới sắc mặt anh!
Thẩm Tinh Không nghĩ vậy liền đứng lên mặc áo khoác vào, đấu không lại được anh, anh là hồ li tinh, rõ ràng là cô đang tức giận thế nhưng anh còn nổi cáu ngược lại với cô, cô đang từ thế chủ động lại thành ra thế bị động.
Cô đi là xong, quay về với ông nội, để tới khi anh quay về không còn ai mà trút giận nữa!
Thẩm Tinh Không nghĩ thế, trong lòng cảm thấy khó chịu, đồ đàn ông xấu xa, bắt nạt cô, cô bỏ đi cho anh xem!
Một tay bế lấy chú chó con, một tay vắt áo khoác, cô vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài, đầu dây bên kia có người bắt máy cô liền nói với vẻ ấm ức: “Ông nội! tối nay cháu về ăn cơm với ông, ông nhớ đợi cháu đấy....”
Cửa vừa mở ra, hơi lạnh tạt vào người cô.
Cô lùi về phía sau một bước, nhìn người đàn ông với ánh mắt sắc lạnh ngoài cửa.
Nhìn thấy chiếc áo khoác trên tay cô, Thẩm Chi Diệu hỏi lạnh lùng: “Đi đâu?”
Thẩm Tinh Không cố chấp bước ra ngoài: “Không liên quan tới anh!”
Thẩm Chi Diệu đưa tay ra, nắm lấy một cánh tay cô, đẩy cô vào trong, Thẩm Tinh Không đau đớn kêu lên, cô bị anh đẩy rồi ép chặt vào tường.
Chú chó con từ trên tay cô rơi xuống, hốt hoảng chạy đi và sủa gâu gâu.
Thẩm Tín Dương ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng ồn ào, liền hỏi: “Nha đầu Tinh Không? Cháu làm gì mà ồn ào thế hả? chú Hai cháu về rồi à? cháu lại làm loạn gì với chú ấy đấy?”
Thẩm Chi Diệu cướp lấy chiếc điện thoại trên tay cô, anh khẽ nói một tiếng “không sao đâu ạ” rồi cúp máy.
Thẩm Tinh Không bị anh ép vào tường tới nỗi sắp nghẹt thở, cô vùng vẫy: “Đồ khốn! Bỏ ra!”
Thẩm Chi Diệu bực mình, ấn tay vào vai cô, hức một tiếng lạnh lùng rồi anh nói: “Còn làm loạn nữa anh không có kiên nhẫn để dỗ dành em đâu!”
Thẩm Tinh Không đá anh: “Ai cần anh dỗ chứ! anh đi mà tìm đàn yến oanh của anh đi, em không thèm anh dỗ!”
Thẩm Chi Diệu tức giận bế phốc cô lên vai, sải bước đi về phía phòng mình, vừa đi anh vừa nói lạnh lùng: “Không thèm có đúng không? Làm loạn đúng không! Em anh trị em thế nào!”
Thẩm Tinh Không bị anh vỗ vào mông mấy cái rõ đau, đau đã đành lại còn thêm sự ấm ức, cô khóc: “Anh chỉ biết bắt nạt em thôi! Anh không đối tốt với em nữa rồi, anh là đồ có mới nới cũ, anh có được rồi anh chẳng còn coi em ra gì nữa!”
Thẩm Chi Diệu khóc cười không nổi, anh đặt cô xuống giường, hai cánh tay đặt sang hai bên người cô, anh đè xuống người cô, cúi đầu nhìn cô: “Nha đầu em học của ai đấy? sao lại biết giày vò người khác thế hả?”
Thẩm Tinh Không há miệng ra cắn vào tay anh, Thẩm Chi Diệu biết cô sẽ không nể tình, cô thu tay về không để cho cô cắn, Tinh Không giống như một chú chó con, nhe nanh nhe vuốt ra định cào cấu anh.
Thẩm Chi Diệu thấy cô xông tới, anh liền dang tay ra ôm chặt cô vào lòng, anh thở dài vẻ thương cảm: “Sao anh lại có mới nới cũ được chứ! em vẫn gán cái tội danh đó cho anh hả? thôi được, anh biết anh sai rồi! sau này không nổi cáu với em nữa, sau này anh sẽ cố gắng hạn chế tiếp khách, sẽ không để em không tim thấy anh, sẽ không để cho điện thoại hết pin làm em không gọi được, càng không để cho bất kì người phụ nữ nào gọi điện tới làm cho em tức giận, như vậy được không?”
Thẩm Tinh Không cắn vào vai anh, tức giận: “Anh chỉ có biết nói dối lừa em thôi! Anh là đồ lừa đảo!”
Thẩm Chi Diệu gồng mình lên chịu đựng để cho cô cắn, anh vỗ nhẹ vào đầu cô dỗ dành: “Anh lừa em khi nào? Nha đầu đừng làm loạn nữa, chúng ta khó khăn lắm mới ở bên nhau, em nhẫn tâm lại đẩy anh ra xa em à?”
Thẩm Tinh Không bĩu môi, ngả vào vai anh, trong lòng lại bắt đầu như tan chảy ra.
Cô cảm thấy bản thân mình cũng thật bướng bỉnh, trước đây cô sẽ không ghen và dễ nổi cáu như vậy, kể từ khi ở bên anh cô dường như đã thay đổi.
Thích nổi nóng, dường như cô thích nghe anh nhẹ nhàng dỗ dành bản thân mình, cô thích giày vò anh – muốn nhìn thấy ánh mắt âu yếm trìu mến của anh.
Thẩm Tinh Không cảm thấy bản thân mình đã thay đổi theo hướng thật xấu xa thật vô vị....
Thế này người ta gọi là được chiều làm tới à?
Cô ngây người ra, cô cảm thấy bản thân mình được nhẹ nhàng bế lên, vội vàng ôm lấy cổ Thẩm Chi Diệu, cô nhìn anh: “Anh định làm gì?”
Thẩm Chi Diệu ghé trán mình vào trán cô: “Khóc tới nỗi mặt đỏ cả lên, đưa em đi rửa mặt chứ làm gì.”
Thẩm Tinh Không nhìn rõ trong ánh mắt anh là sự thích thú, cô cựa quậy đòi xuống: “Tự em rửa...”
Thẩm Chi Diệu không bỏ tay ra, anh đưa cô vào trong phòng tắm, động tác anh chóng anh cởi áo khoác ngoài và áo len của cô ra, Thẩm Tinh Không vội vã che tay trước ngực, trừng mắt nhìn anh: “Rửa mặt thì làm gì phải cởi quần áo!”
Thẩm Chi Diệu quay người khóa nhà tắm lại, ngồi bên cạnh bồn tắm anh xả nước ra, anh đặt tay xuống xem độ ấm của nước đã vừa chưa, anh khẽ mỉm cười: “Thẩm Tinh Không, đêm qua em giận dỗi anh hại anh cả đêm không ngủ, sáng ngày hôm nay em lại không ăn sáng hại anh cả ngày không có tinh thần nào mà làm việc, hôm nay em cũng không ăn cơm, anh cũng không ăn. Em lớn tiếng mắng anh là đồ lừa đảo, chẳng phải là nha đầu thối em đang giở trò bướng bỉnh với anh à? Sao? Chơi chán rồi muốn dùng tẩy xóa sạch đi coi như chưa xảy ra chuyện gì à?”
Thẩm Tinh Không nhìn nét biểu cảm trên mặt anh cô liền cảm thấy sợ hãi, trên mặt anh lúc này đang viết rõ dòng chữ: “Anh sẽ ăn thịt em.”
Cô lắc đầu, khuôn mặt sợ hãi: “Anh đừng mơ! Anh đang dọa em đúng không? Anh ngần ấy tuổi rồi mà còn so đo với em, sự bao dung của anh đi đâu hết cả rồi?”
Thẩm Chi Diệu ngẩng đầu lên, anh nhướn mày: “Anh ngần ấy tuổi? Thẩm Tinh Không, em có dám lại gần và nói lại một lần nữa không? Em tới trước mặt anh, dám nói lại một lần nữa thì anh sẽ tha cho em – em có dám không?”
Thẩm Tinh Không còn lâu mới mắc lừa, cô quay người muốn kéo cánh cửa nhà tắm ra, cô kêu lên: “Em lại gần có mà bị anh ăn thịt à! anh đừng có mơ!”
Thẩm Chi Diệu sớm đã biết cô không có gan nào mà lại gần, anh tiến lại gần cô, dùng tay bóp vào cổ cô như bóp một con chó con rồi nâng lên.
Thẩm Tinh Không sắp khóc cả đi, cô đánh anh: “Anh cưỡng ép à, đau quá, bỏ tay ra.”
Thẩm Chi Diệu ép cô vào tường, từ phía sau anh lột quần của cô ra, anh thở hổn hển, cười lạnh lùng: “em không lại gần anh thì anh cũng vẫn ăn thịt em thế thôi...”
Thẩm Tinh Không nức nở, cô cảm thấy khuôn mặt mình lạnh ngắt đi, cô kêu lên: “Thẩm Chi Diệu! Đừng động vào em! anh mới cần đi tắm, trên người anh toàn mùi phụ nữ thôi, em ghét anh!”
Thẩm Chi Diệu rút cà vạt ra, cởi cúc áo sơ mi, anh vừa ghé sát mình vào người cô vừa kéo khóa quần xuống, anh cắn vào tai cô, khẽ cười lạnh lùng: “Chê anh bẩn có đúng không?”
Thẩm Tinh Không cảm nhận thấy sự ấm nóng từ cơ thể anh đang truyền sang cơ thể mình, cô khóc: “Không! Đừng! Em không muốn! Anh bẩn lắm! anh phản bội em...a...”
Thẩm Chi Diệu ngậm lấy tay cô, khẽ cắn, anh áp sát cơ thể ấm nóng của mình vào cơ thể cô, dường như đang trừng phạt cô, giọng nói anh khàn khàn vang lên: “Thẩm Tinh Không, anh không trị được em chắc?”
Thẩm Tinh Không nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cô cắn môi, cô không muốn cùng anh làm chuyện đó lúc này, cơ thể cô co rúm lại cứng đờ: “Anh chỉ biết bắt nạt em thôi.... Thẩm Chi Diệu...anh chỉ giỏi bắt nạt người khác thôi....em ghét anh...”
Bàn tay của Thẩm Chi Diệu vòng lên trước ngực cô và bóp nhẹ, anh khẽ cười: “Ghét anh à? tại sao bây giờ cơ thể em lại không giống như lời em nói?”
Thẩm Tinh Không hức một tiếng, cô vốn không hiểu gì cả, nhưng ở bên một con hồ ly tinh như Thẩm Chi Diệu, cô được dạy bảo trở nên vô cùng mẫn cảm, cô biết cơ thể mình không có cách nào chống lại được với những chiêu trò của anh, anh sẽ khiến cho cô xấu hổ tới mức không còn mặt mũi nào gặp người khác.....
Thẩm Chi Diệu nâng mặt cô lên, anh lỗ mãng hôn lên môi cô, đẩy lưỡi mình vào miệng cô, hôn rồi anh hức một tiếng lạnh lùng: “Thẩm Tinh Không, em khá hơn rồi đấy, lại còn học được cái mà ghen tuông và chọc giận anh nữa à? hả?”
Thẩm Tinh Không không nói ra được một câu hoàn chỉnh, cô chỉ biết kêu lên ưm ưm a a, cô đưa tay ra sau cấu vào lưng anh phản kháng.
Hành động của cô tuy khiến Thẩm Chi Diệu cảm thấy đau đớn nhưng nó dường như cũng là chất xúc tác kích thích anh hơn, động tác của anh càng trở nên lỗ mãng, nhìn Thẩm Tinh Không, anh véo tay vào người cô: “Anh hỏi em, sau này còn dám nổi loạn lên với anh không?”
Thẩm Tinh Không cắn chặt lấy môi, không chịu khuất phục: “Em không làm loạn, anh là đồ khốn thì có....”
Thẩm Chi Diệu nheo hai mắt lại, anh thu về một bàn tay đang bóp trên ngực cô lại, nghe hơi thở của cô, anh cười nham hiểm: “Nói lại một lần nữa, anh muốn nghe thấy một câu trả lời khác.”
Thẩm Tinh Không khóc lóc run rẩy, lại một lần nữa bị anh đẩy vào lò lửa, cô như nghẹt thở đi nhưng vẫn cố nói: “Anh là đồ khốn....anh ức hiếp một cô gái bé nhỏ...đồ hồ ly tinh.”
Thẩm Chi Diệu nghiến răng lại và tiếp tục tấn công cô.
Thẩm Tinh Không kêu thét lên.