Thẩm Tinh Không thút thít, anh gỡ bàn tay che mắt của cô ra, để lộ ra đôi mắt sưng húp đỏ ngầu.
Cổ họng Thẩm Chi Diệu thắt chặt lại, anh hôn lên đôi mắt cô thở dài: “Đừng khóc nữa, thực sự không có gì khác cả, anh thề, anh tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với em....”
Thẩm Tinh Không vẫn nấc lên, cô mở miệng cổ họng đã khàn đặc lại, cô nắm lấy áo anh giật mạnh: “Anh nói dối, anh nói anh và Lạc Đơn Thụy chia tay rồi thế nhưng hai người vẫn ở bên nhau... Thẩm Chi Diệu, anh nói dối....”
Thẩm Chi Diệu đỡ lấy mặt cô, anh nheo mày nhìn cô: “Cái tội danh này không hề nhỏ...anh nói dối thế nào được chứ, thực sự là chia tay rồi.”
Thẩm Tinh Không cắn môi: “Chia tay rồi mà vẫn cùng nhau vui chơi, chia tay rồi mà vẫn tới nhà người ta qua đêm... Thẩm Chi Diệu, anh là cái đồ đại lừa đảo!”
Thẩm Chi Diệu vừa thương cô vừa bực mình, anh đặt tay vào cằm cô nâng lên, nhìn cô chằm chằm: “Em nghe ai nói linh tinh hả, anh đi tới nhà cô ta qua đêm lúc nào?”
Thẩm Tinh Không đẩy anh ra, dụi đầu vào gối, không nhịn được mà nước mắt lại trào ra, cô nói tức giận: “Đừng giấu em nữa! Em không tin anh, không bao giờ tin anh thêm nữa.”
Thẩm Chi Diệu thở dài, ngả xuống bên cạnh cô, trong lòng vừa mừng vừa lo, anh xoa xoa đầu cô: “Em nghe này nha đầu, anh giải thích cho em nghe, anh và Lạc Đơn Thụy đã chia tay rõ ràng rồi, có điều thời gian này anh đang muốn có được quyền đại lý của một sản phẩm, đó là một hạng mục rất quan trọng, Lạc Đơn Thụy giao thiệp xã hội rộng, hơn nữa, mọi người đều là người trưởng thành rồi, kể cả là có chia tay thì cũng không phải là kẻ thù của nhau, em tin anh đi, thực sự chỉ là sự lợi dụng trong việc kinh doanh thôi không hề có tư tình gì ở đây.”
Thẩm Tinh Không vẫn gục mặt vào trong gối, không nói gì.
Thẩm Chi Diệu vuốt ve mái tóc cô, khẽ cười: “Tiểu Tinh của anh đang ghen đấy à? anh rất vui khi em quan tâm tới anh.”
Thẩm Tinh Không sụt sịt, giọng điệu nhẹ nhàng của anh làm cho tâm trạng của cô khá hơn nhiều, cô nói giọng ồm ồm: “Đừng có nịnh hót đi.”
Thẩm Chi Diệu bật cười, anh ôm lấy cô: “Hôm qua khi ăn cơm Lạc Đơn Thụy uống hơi nhiều nên anh đưa cô ta về, nhưng chỉ tới cổng thôi, người gác cổng đưa cô ta lên lầu, anh không hề qua đêm ở đó, anh nói rồi là anh sẽ giữ mình, chỉ dành cho em thôi.”
Thẩm Tinh Không quay sang nhìn anh, hai hàng lông mi vẫn còn ướt nước mắt: “Người phụ nữ gọi điện tới đây, ngữ khí trong giọng nói của cô ta rất quá đáng, sau này không cho phép cô ấy được tìm anh nữa, anh nói với cô ấy sau này anh sẽ không chơi cùng bọn họ nữa!”
Thẩm Chi Diệu bật cười trước nét mặt đó của cô, anh véo vào má cô một cái: “Tuân lệnh, anh sẽ cảnh cáo bọn họ.”
Thẩm Tinh Không ôm lấy chiếc gối, cảm thấy bản thân mình thật nhỏ nhen, thế nhưng Thẩm Chi Diệu và Lục Diễn Trạch không giống nhau, anh là một người đàn ông có kinh nghiệm dày dặn, cô hoàn toàn không nhìn thấu được, cũng có cảm giác không nắm bắt được anh, bất luận là anh yêu thương và chiều chuộng bản thân bao nhiêu nhưng cô vẫn có một cảm giác không chắc chắn, bọn họ cách nhau mười hai năm năm của cuộc đời, quá khứ của anh cô không hề biết, phương thức giải quyết sự việc của anh cô hoàn toàn không hiểu. Mười hai năm là một khoảng cách đủ lớn.
Cô có cảm giác bản thân mình chỉ là một con chim bé nhỏ vừa thoát khỏi sự bao bọc, vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy một con đại bàng dũng mãnh và từng trải, con đại bàng đó quấn lấy cô, bảo vệ cô, thế nhưng cô lại không thể nhìn rõ được anh chỉ đơn thuần là yêu thương và muốn bảo vệ cô hay là chỉ muốn ăn thịt cô....
Thẩm Chi Diệu thấy cô không nói gì, anh từ bên cạnh cầm tới một chiếc giỏ, mở chiếc chăn mỏng phía trên ra, bên trong truyền ra tiếng kêu khe khẽ của một con vật.
Thẩm Tinh Không vừa quay đầu ra nhìn, cô cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh đang chạm vào tay mình, nhìn kĩ, hóa ra đó là một con chó nhỏ màu trắng, rất nhỏ, chắc chỉ bằng bàn tay cô thôi.
Con chó nhỏ giẫm lên chăn tiến lại gần cô, nó dụi dụi chiếc mũi vào tay cô, nó kêu lên đáng yêu.
Thẩm Chi Diệu vuốt ve con chó: “Chó của nhà bạn, anh đoán em sẽ thích.”
Thẩm Tinh Không ôm lấy chú chó nhỏ vuốt ve, cô rất thích nhưng vẫn dùng khuôn mặt nghiêm ngị nói với anh: “Anh đừng có tưởng dùng chú chó con này là có thể dỗ được em! Những người phụ nữ của anh khéo còn nhiều hơn cả sao trên trời, em cũng không biết bản thân mình là ngôi sao nào nữa, Thẩm Chi Diệu, em không thích anh tới những nơi đèn xanh vàng nhấp nháy rồi nồng nặc mùi rượu đó, sau này không cho phép anh đụng vào em nữa, anh về phòng mình đi, mau đi đi!”
Thẩm Chi Diệu với khuôn mặt đau khổ: “Tặng em chú chó này rồi mà cũng không tha thứ cho anh à?”
Thẩm Tinh Không ôm lấy con chó, dùng chân đá anh: “Không tha, có tặng em voi em cũng không tha, anh đừng có nghĩ tới việc đụng vào em nữa, về phòng của anh đi, em sẽ không ở với anh nữa!”
Thẩm Chi Diệu chống tay lên trán: “Cái gì mà không ở, em đừng có mà nói linh tinh.”
Thẩm Tinh Không ôm lấy chú chó nhỏ, vứt chiếc gối về phía anh: “Thì là không ở cùng nữa đấy, em đang tức giận, rất tức giận, quá khứ của anh phong phú như thế, quá khứ của em thì chẳng khác nào một tờ giấy trắng, không công bằng, em chẳng thèm quan tâm tới anh nữa, đợi tới khi anh cũng về mức số không thì em sẽ lại nói chuyện với anh.”
Thẩm Chi Diệu bị chiếc gối đập vào đầu, anh nhăn mặt lại: “Đừng nói linh tinh nữa, gì mà phong phú chú, em dám nói cái gì mà không công bằng một lần nữa thử xem? Anh sẽ xử lý em!”
Đúng là anh có rất nhiều quá khứ, cũng đúng là quá khứ của cô gần như tờ giấy trắng, chính khoảng cách rõ ràng đó làm cho anh cảm thấy buồn bực. Anh không có cách nào để chịu được cảnh cô rất quan tâm tới khoảng cách này, anh cũng lực bất tòng tâm khi đối mặt với khoảng cách này.
Thẩm Tinh Không trừng mắt nhìn anh: “Anh còn dọa em? rõ ràng là anh đi quán bar vui chơi uống rượu với một đám phụ nữ khác! Anh đừng tưởng không nói gì thì em cũng không biết nhé, anh căn bản chỉ coi em là một đứa trẻ con để chơi đùa mà thôi!”
Thẩm Chi Diệu cảm thấy cô không thể thuyết phục được, anh đứng lên, ném chiếc gối về phía giường, ngữ khí lạnh lùng: “Thẩm Tinh Không, tự em nói em xem em có phải là trẻ con không, giải thích với em mà em vẫn cố chấp không chịu nghe, làm loạn thì cũng chỉ giới hạn của nó thôi chứ!”
Thẩm Tinh Không ôm lấy chú chó, nhìn anh chằm chằm: “Anh lại thế đấy! em ghét cái ngữ khí dạy bảo người khác của anh! anh ngay tới cả nhìn thấy món quà của Lục Diễn Trạch để lại cho em mà cũng nổi khùng lên đập vỡ, em không có quyền tức giận với anh à? anh thử nghĩ xem, nửa đêm nhận được điện thoại của người phụ nữ khác nói giọng lả lướt không minh bạch, anh thử nghe xem người yêu cũ của anh nói công khai điểm mẫn cảm của anh ở đâu thì anh sẽ có tâm trạng thế nào? Em ghét anh Thẩm Chi Diệu! Anh căn bản chỉ là một tên khốn, anh chỉ biết đóng kịch thôi, em không hề biết rốt cuộc ở bên ngoài xã hội, sau lưng em anh là người thế nào! Anh là một tên đại lừa đảo!”
Dây thần kinh trên trán Thẩm Chi Diệu giật lên đùng đùng, anh bực mình trợn mắt lên với cô: “Cái gì mà điểm mẫn cảm! em một cô gái vừa mới lớn đừng có nói những từ ngữ linh ta linh tinh đó.”
Thẩm Tinh Không phẫn nộ nói: “Không nói thì không nói, sau này em sẽ không nói chuyện với anh nữa!”
Thẩm Chi Diệu nhìn hai mắt cô lại ậng nước, anhh cảm thấy vừa thương vừa mệt mỏi, sao lại có thể cãi nhau vì cái chuyện bé tí này chứ, anh kìm cảm xúc lại, ngồi xuống bên giường, đưa tay ra nắm lấy tay cô, khẽ dỗ dành: “Tiểu Tinh, đừng đối xử với anh thế nữa, anh có làm gì cũng đều là vì em, vì Thẩm gia, đừng để những việc chẳng đâu vào đâu đó ảnh hưởng tới chúng ta....”
Thẩm Tinh Không ngửi mùi rượu trên cơ thể anh, cô hất anh ra, nói lạnh lùng: “Bẩn!”
Thẩm Chi Diệu nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt như sắp phun ra lửa, anh gằn giọng nói: “Em dám nói lại một lần nữa xem nào?”
Thẩm Tinh Không sợ hãi trước ánh mắt đó của anh, cô ôm chặt lấy chú chó nhỏ, cắn môi nói: “Trên người anh hỗn độn các mùi nước hoa! Thế chẳng là bẩn à, sau này sẽ không để anh lại gần em nữa!”
Thẩm Chi Diệu hơi thở không ổn định, anh nhìn ánh mắt bài trừ của cô, anh sợ bản thân mình sẽ mất kiểm soát mà có hành động gì làm tổn hại tới cô, anh chỉ nhìn chằm chằm cô vài giây sau đó quay người trở về phòng mình, đóng rầm cửa lại.
Thẩm Tinh Không nhìn con chó đang sợ hãi co rúm người lại, cô cảm thấy bản thân mình đáng thương y như nó, cô bị Thẩm Chi Diệu kéo vào một thế giới chật hẹp, ở đó ngoài anh ra thì cô không còn có một chỗ dựa nào khác.
Trong phòng làm việc tại tập đoàn Tín Dương.
Ánh sáng mặt trời len qua những chiếc lá cây chiếu rọi vào phòng, chậu cây ở ban công cửa sổ xanh tốt cho thấy một sức sống dồi dào.
Amanda đặt hộp cơm xuống mặt bàn làm việc, cô nhìn Thẩm Chi Diệu đang ngồi ngây người ra trên ghế, cô cười cười: “Ông chủ, chiếc thuyền lớn trên con sông nhỏ của anh bị lật rồi à?”
Thẩm Chi Diệu uống một ngụm nước: “Dỗ dành trẻ con mệt thật đấy.”
Amanda đưa đũa cho anh: “Con người khi yêu thì trí thông minh thường trở về mức số không mà, huống hồ bản thân cô ấy vẫn chưa đủ trưởng thành, con gái mà, cô ấy sẽ rất coi trọng anh, anh sẽ là toàn bộ thế giới của cô ấy, khó tránh khỏi việc không va chạm, cãi vã.”
Thẩm Chi Diệu thở dài: “Bảo em đặt bánh bí ngô họ đã mang tới chưa?”
Amanda gật đầu: “Tới rồi ạ!”
Thẩm Chi Diệu ừm một tiếng, anh dường như có chút không tập trung vào bữa cơm trưa.
Amanda cười anh: “Ông chủ, bộ dạng anh lúc này hoàn toàn không có sức hấp dẫn như những ngày thường.”
Thẩm Chi Diệu nheo mày lại, ánh mắt anh có phần lạnh lùng liếc nhìn lên: “Buồn cười không?”
Amanda vội lắc đầu: “Em chỉ là ngưỡng mộ Tiểu Tinh tiểu thư thôi, tuổi còn nhỏ như thế mà đã có người yêu thương cô ấy như vậy.”
Nhìn Thẩm Chi Diệu mím môi không nói gì, cô cũng không mở miệng thêm nữa,quay ra bật ti vi lên xem.
Thẩm Chi Diệu nghe tiếng tranh cãi ồn ào trong ti vi, anh có chút bực mình nói: “Tắt đi.”
Amanda chu mỏ ra, liếc nhìn đoạn kết của “Thiên long bát bộ” trong ti vi, đột nhiên hỏi vu vơ: “Ông chủ, anh thấy Kiều Phong có yêu A Tử không?”
Thẩm Chi Diệu quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳng như một cái hang không đáy.
Amanda khẽ cắn môi, vội tắt đi vi đi, đẩy hộp cơm về phía anh: “Ông chủ, Anh mau ăn đi, lát nữa sẽ phải họp một cuộc họp rất dài đấy!”
Thẩm Chi Diệu nắm chặt đôi đũa, ánh sáng mặt trời chiếu vào khuôn mặt anh tú của anh, nhìn anh giống như một tác phẩm điêu khắc kì công tĩnh lặng.