Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

Chương 134: Bầu trời của anh lấp lánh muôn vì sao




Ba ngày sau, Thẩm Chi Diệu rời khỏi London quay về nước.

Amanda cảm nhận thấy rõ ràng sự tức giận được kìm nén xuống của anh, khác hẳn với thái độ của anh khi tới đây.

Vì thế mà cô nói lời với anh cũng phải cẩn thận rụt rè hơn, chỉ sợ nhỡ lời động chạm tới đốm lửa trong lòng anh thì nó sẽ bùng cháy.

Cảm xúc của anh được kìm nén rất tốt, từ trước tới giờ không dễ mà nổi cáu, nhưng chính không dễ nổi cáu càng làm cho người khác sợ hãi, trên người đàn ông này có một thứ gì đó rất khác lạ, là sự tàn ác sao? Cô không nói rõ được, Amanda chỉ cảm thấy tới lúc anh điên lên dường như anh có thể phá hủy cả thế giới.

Anh vẫn giống như bình thường, vẫn tập trung làm việc, cùng với khách hàng đi khảo sát công trường, nói chuyện, đánh gofl, tất cả đều rất quy củ và chuẩn mực, tới mức khiến người khác sợ hãi.

Tuy anh không có hành động gì khác với thường ngày nhưng Amanda biết nhất định là xảy ra chuyện rồi.

Trước khi lên máy bay, cô nhắc anh mua quà về anh không nói gì, khi đó thần sắc anh rất phức tạp, trong ánh mắt là sự thất vọng và buồn bã, nhưng cũng có sự phẫn nộ kèm theo.

Amanda không dám nhiều lời, người đàn ông lúc này cô nhìn mà cũng thấy thương.

Thực ra anh rất cô độc, rất kìm nén, bên cạnh không có một người nào hiểu anh.

Sau khi xuống máy bay, Thẩm Chi Diệu đưa hết đồ mà khách hàng tặng cho Amanda, khách hàng đã tặng mấy lọ nước hoa loại đặc biệt, cô cũng thử hỏi anh có muốn đem về nhà tặng ai đó không, anh lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn nhân viên phục vụ đặt hành lý của anh lên xe, trước khi lên xe anh nói với Amanda một câu “không cần” rồi rời đi.

Amanda nhìn trong số đó có một lọ nước hoa làm bằng đá saphire, trên đó còn có hình trang trí ngôi sao, vừa nhìn cô đã biết lọ này được anh yêu cầu làm trước đó. Cô nắm lấy lọ nước hoa mà trong lòng thấy nặng trình trịch.

Ở trên xe.

Tài xế nhìn Thẩm Chi Diệu đang nhắm mắt dựa lưng vào ghế, liền hói: “Tiên sinh, lão gia bảo anh tới chỗ ông ăn cơm tối, chúng ta về nhà cất đồ đi trước hay qua đó luôn ạ?”

Thẩm Chi Diệu không phản ứng gì, tài xế rụt rè nhìn anh từ trong gương, khuôn mặt anh không nét biểu cảm, nhưng lại làm người khác có cảm giác sợ sệt.

Một lúc lâu sau anh mới trả lời lạnh nhạt: “Về nhà trước đi.”

Về tới Thẩm gia, Thẩm Chi Diệu rất mệt, anh liền đi tắm, thay quần áo rồi đi ra khỏi phòng.

Đứng trên hành lang một lúc rồi anh mới nhấc từng bước nặng nề đi tới phòng của Thẩm Tinh Không.

Căn phòng cô có chút lạnh lẽo tuy là không có sự thay đổi gì cả.

Anh mở tủ quần áo của cô ra, quần áo bên trong dường như cũng không ít đi là mấy.

Anh ở lại trong phòng cô không lâu, anh sợ bản thân mình ở thêm nơi này mỗi giây mỗi phút là anh lại mất kiểm soát mà đập nát mọi thứ nơi đây.

Đi xuống lầu, anh nhìn thấy A Tiến đang đứng trong phòng khách đợi anh.

Không hiểu lí do là gì mà Thẩm Chi Diệu đột nhiên cảm thấy tức giận, anh đi xuống, mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm A Tiến.

Nét mặt A Tiến có vẻ căng thẳng, anh từ trong túi áo vest lấy ra một chiếc phong bì, anh đặt trên bàn, nói khó khăn: “Xin lỗi tiên sinh, tôi đã làm việc tắc trách, không chú ý trông trừng tiểu thư.”

Thẩm Chi Diệu nhìn chiếc phong bì dày cộp đó anh liền cười lạnh lùng, anh nghiến răng nhìn thẳng vào A Tiến: “Thế nào là không trông chừng cô ấy? là tối hôm đó không xông vào đánh nhau với tôi hay là mấy ngày trước để cho cô ấy chạy mất?”

A Tiến hơi cúi đầu rủ hai hàng mi xuống không nói gì.

Thẩm Chi Diệu đột nhiên nổi nóng, anh cầm lấy bức thư đập về phía A Tiến, tập tiền dày cộp từ bên trong rơi ra và bay tung khắp căn phòng.

Thẩm Chi Diệu nghiến răng vào nói: “Vũ Tiên Tiến, ân tình của tôi đối với cậu mà cậu lại đi dùng mấy tờ tiền này để trả à?”

A Tiến không có cách nào để nhìn thẳng và Thẩm Chi Diệu, ánh mắt anh hướng đi nơi khác, đôi vai anh run lên: “Những gì A Tiến nợ tiên sinh cả đời này có trả cũng không hết, nếu có thể tôi nguyện dâng cả mạng mình cho anh. Thế nhưng tiên sinh, xin lỗi, tôi không thể nào ở bên cạnh anh nữa...”

Thẩm Chi Diệu cười lạnh lùng: “Cậu là cái đồ chỉ được cái to xác, rời khỏi tôi thì cậu có thể làm cái gì!”

A Tiến nét mặt vẫn không chút biểu cảm, anh chỉ nói rất nghiêm túc: “Bất luận tôi ở đâu, làm gì tôi cũng sẽ đều nhớ tới ân tình của tiên sinh.”

Thẩm Chi Diệu rất bực mình, anh dang tay ra hất hết mấy chiếc cốc trà trên bàn xuống, anh thấy trong bụng là cả một cục tức muốn phát hết ra, anh lạnh lùng cười rồi lên tiếng mắng: “Mệ kiếp, đều là một lũ không có cái tim! Cút, cút hết đi, đừng để tôi nhìn thấy nữa, Vũ Tiên Tiến, mẹ khỉ cậu đúng là cái đồ chẳng ra cái thá gì, cậu vì một người con gái mà vong ân bội nghĩa, cậu đúng là không còn lời gì để nói nữa!”

A Tiến nhắm mắt lại, anh quay mặt sang một bên nói khó khăn: “Xin lỗi, Thẩm tiên sinh, nếu cần tôi vẫn nguyện vì tiên sinh mà nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng.”

Thẩm Chi Diệu cười lạnh lùng: “Không dám, hôm nay cậu đi rồi, sau này chúng ta sẽ đoạn tuyệt tình nghĩa, sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa.”

“Tiên sinh bảo trọng, tôi đi đây.” Một lúc lâu sau A Tiến mới nhẹ nhàng nhưng rất sâu nặng nói ra một câu. Anh cũng không dám ngước mắt nhìn bộ dạng đầy oán hận của Thẩm Chi Diệu, anh quay đầu đi, nhanh chân bước ra phía cổng.

Phía sau lưng anh ngay sau đó truyền tới tiếng thủy tinh bị đập tan ra.

Con tim anh như bị cắt đi một mảnh, cơn mưa bom bão đạn những ngày tháng đó đột nhiên văng vẳng bên tai anh, đó mãi mãi là cơn ác mộng của anh.

Thẩm Chi Diệu đã kéo anh ra khỏi cơn ác mộng đó, ngay từ hôm đầu tiên đi theo Thẩm Chi Diệu anh đã nghĩ, cả đời này mạng sống anh chỉ trao cho một người – đó chính là Thẩm Chi Diệu. Nếu Thẩm Chi Diệu bảo anh chết anh cũng có thể làm theo mà không nheo mày.

Anh nghĩ, Thẩm Chi Diệu đã mắng anh thật đúng, anh chẳng là cái thá gì, chỉ vì một người con gái mà vong ân bội nghĩa.

Anh vẫn nhớ cái ngày mà anh vừa mới tới bên cạnh Thẩm Chi Diệu, khi đó anh còn chưa tới 20 tuổi, anh đã phải chịu tất cả những khổ đau trên thế giới này, cảm thấy thế giới này chẳng còn điều gì tốt đẹp nữa.

Chỉ tới cái tối của nhiều năm về trước, anh và tiên sinh cùng nhau đi đón Thẩm Tinh Không.

Anh nhìn thấy một cô bé đang ôm con gấu bông đi ra từ căn phòng, mặc một chiếc váy công chúa, cô gái đó thật đẹp, mái tóc dài còn mang trên đầu một chiếc bờm nhỏ nhỏ xinh xinh, nhìn cô giống như một con búp bê đáng yêu.

Cô đáng yêu và xinh đẹp tới mức làm cho con tim anh đau nhói.

Anh luôn nhìn trộm cô, khi đó cô vẫn còn nhỏ, nhỏ tới mức làm cho anh nghĩ rằng, cả đời này cô sẽ mãi là cô búp bê ngoan ngoãn, xinh đẹp, đáng yêu như vậy, sẽ không đi xa và anh cũng sẽ không lại gần được.

Mãi cho tới đêm hôm đó, Thẩm Chi Diệu đã mắng cô, cô thấy đau lòng, tranh thủ lúc Thẩm Chi Diệu ra ngoài cô đã uống trộm một cốc rượu vang to.

Khi anh phát hiện ra thì cô đã say rồi, anh đỡ cô về phòng, cô giống như một con bạch tuộc quấn lấy anh.

Đó là lần đầu tiên mà anh tiếp xúc với cô gần như vậy, mặt anh đỏ bừng lên, giống như một quả gấc chín.

Cô ôm lấy cổ anh không chịu buông ra, anh cuống cuồng toát mồ hôi hạt, anh không dám dùng lực, có dỗ dành khuyên bảo cô cũng không chịu bỏ anh ra.

Cô uống say rồi, cô ôm lấy anh nói linh ta linh tinh, cô không ngừng gọi anh, nói A Tiến, Tưởng Thu Muội nói anh rất đẹp trai, em cũng cảm thấy anh rất đẹp trai, thế nhưng anh là vệ sĩ của em, anh không được thích cô ấy, cô ấy có thích anh anh cũng không được thích cô ấy, anh nghe thấy chưa, anh là của em!

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bá đạo của cô, khi đó anh ngây người ra.

Sau đó Thẩm Tinh Không liền kiễng chân lên, hôn lên má anh một cái.

Cô cười ha ha, rồi nói, đóng dấu vào đây, sau này anh không được thích người khác, chỉ được thích em.

Anh ghi nhớ bộ dạng cô lúc đó, hai mắt cô đen sì lại giống như nhực. Cô ngẩng khuôn mặt bé nhỏ lên để lộ ra nụ cười rạng rỡ với anh.

Sau đó anh nghe được một bài hát, lời bài hát đó có đoạn làm cho con tim anh run lên: “Có lẽ em sẽ không hiểu, kể từ sau khi em nói yêu anh, bầu trời của anh lấp lánh muôn vì sao, anh nguyện biến thành thiên sứ - người yêu em trong chuyện cổ tích, mở rộng đôi tay, biến thành đôi cánh để bảo vệ em....”

Thế nhưng anh biết, anh không thể nào trở thành hoàng tử của cô....

Từ ánh mắt của Thẩm Chi Diệu có thể nhìn rõ thấy, cô gái này, Thẩm Chi Diệu không hề coi như là một người cháu gái, Thẩm Chi Diệu giống như anh, đang âm thầm bảo vệ cô. Điều khác nhau là Thẩm Chi Diệu đang đợi cô lớn lên còn A Tiến thì không có mục đích gì khác, anh chỉ hi vọng cô sống bình yên vui vẻ.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy Thẩm Tinh Không cũng quên đi sự việc tối hôm trước. Vì uống trộm rượu mà cô đã bị Thẩm Chi Diệu lại mắng cho một trận, tâm trạng cô rất tồi tệ, vừa nhìn thấy anh cô lại trút giận lên anh.

Thực ra anh không hề để bụng, con gái thì có thể có ý gì xấu được chứ, trừ khi là chỉ muốn nghịch ngợm đùa dai chút cho vui, anh chẳng để ý, nhìn cô trút giận lên anh mà tâm trạng khá hơn một chút anh cũng cảm thấy bản thân mình không tới nỗi quá mà vô dụng, không làm được gì cho cô.

Anh không biết cảm xúc này đã kéo dài bao lâu, kể từ khi nào nó trở thành một tình cảm mà bản thân mình cũng sợ hãi, anh không nhớ nữa, cũng không dám nhớ lại.

Anh chỉ biết, nhìn cô buồn chán làm người khác không dám nhìn thẳng vào cô, mỗi hành động của cô đều khiến người khác như bị mê hoặc, cái cảm giác thất vọng và bị mất mát trong lòng anh càng lúc càng trở nên rõ rệt.

Anh có chút sợ hãi, anh sợ cô lớn lên rồi cô sẽ thực sự bay đi.

Khi Lục Diễn Trạch xuất hiện, anh không biết mình có cảm giác gì, nhìn Thẩm Tinh Không lúc vui vẻ, lúc lo lắng cho tình yêu non nớt là trong lòng anh đột nhiên lại thấy đau xót. Anh hi vọng Thẩm Tinh Không có thể bước ra khỏi tình yêu đó, nhưng anh biết, người có thể giúp cô không phải là bản thân mình.

Mãi cho tới khi Thẩm Chi Diệu ra tay, nhìn Thẩm Chi Diệu dùng phương thức cứng nhắc để chiếm lấy Thẩm Tinh Không làm của riêng mình.

Khi đó anh đứng ngoài cửa, con tim anh đau như bị cào xé. Tuy anh không ngừng nói với bản thân mình rằng đi theo Thẩm Chi Diệu cô nhất định sẽ hạnh phúc, người đàn ông đó nhất định sẽ bảo vệ chu đáo cho cô.

Cho tới ngày hôm nay anh biết Thẩm Tinh Không không cần tới anh nữa rồi.

Lục Diễn Trạch hoặc là Thẩm Chi Diệu, bọn họ đều là những người đàn ông trong cuộc đời cô.

Điều mà anh có thể làm cho cô thì anh cũng đều làm cả rồi.

Thực ra anh không dám ở lại cái nơi mà không còn có cô, chỉ còn lại những hồi ức về cô.

Vì thế ngày hôm nay anh đã chọn cách bỏ trốn – chọn cách vong ân bội nghĩa.

Đi ra khỏi cánh cổng Thẩm gia, anh men theo con đường vắng trong đêm mùa đông mà đi.

Bóng dáng anh từ từ xa dần.

Có lúc, đau khổ nhất, bi kịch nhất không phải là chưa từng có được hay là có được rồi lại đánh mất, mà đau khổ và bi kịch nhất chính là nhìn người mình yêu thương nhưng ngay cả tới ý nghĩ có được cũng không dám nghĩ.....